LỜI HỨA CỦA ANH LÀ BIỂN XANH CỦA EM - Trang 701

nghĩ lại chuyện làm cậu vui mừng ấy.

Anh liền suy nghĩ, tưởng cái gì chứ. Vì thế anh liền nhớ lại những hồi ức

của mình, một lúc sau liền quên đi cái lạnh.

Cô bé nháy mắt mấy lần, như là có phần hiểu cũng có phần không hiểu,

"Vậy chị có hồi ức nào tốt đẹp để nhớ lại không?"

Cô nhắm mắt lại, tựa người vào trên ghế.

Hồi ức sao?

Cô hẳn là có rất nhiều nhiều rất nhiều, nhưng là hồi ức của cô lại ít như

vậy.

Giống như là một giấc mơ vậy, trong mơ cô thấy chính mình đang cố

gắng nhớ lại từng cảnh tượng rồi xâu chuỗi nó lại với nhau, giống như chiếc
đèn kéo quân, từng cảnh tượng một dần hiện lên trong đầu cô, tùy tiện nghĩ
đến một thứ cũng đủ đưa cô trở về chỗ cũ là sau nửa ngày rồi. Cô mơ thấy
bà nội, lại mơ thấy tiểu gia hỏa kia, sau đó lại mơ thấy ba mẹ ruột của cô,
người quân nhân trẻ tuổi đã qua đời trong vụ tuyết lở kia. Ở trong mong cô
thế nhưng cùng ông ấy nói chuyện, ông ấy nói cho cô biết rằng ông ấy ra đi
thực an lòng, bởi vì con gái ông đã được phó thác cho người chiến hữu mà
ông ấy tín nhiệm nhất, mà vợ của người chiến hữu đó cũng sẽ chăm sóc
được cho cô.

Vậy cô thì sao? Cô còn sống, bởi vì cô cò có gia đình, có bà nội, có tiểu

gia hỏa... còn có anh...

Nghĩ đến đây Nghiêm Chân giãy dựa muốn tỉnh lại, nhưng trong nháy

mắt khi cô mở to mắt kia liền thấy một vệt sáng giống như ánh mắt của cô
đâm tới. Trong khi đang hoảng hốt, cô còn tưởng rằng chính mình bị chôn ở
trong tuyết, cả người không khỏi cuộn tròn lại, tránh ở trong chiếc áo khoác

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.