LỜI HỨA CỦA ANH LÀ BIỂN XANH CỦA EM - Trang 704

Nghiêm Chân cảm giác được mình ngủ thật sự rất dài nhưng ngủ lại thực

sự an ổn, thẳng đến ngày hôm sau cô mới từ từ tỉnh lại. Thời điểm tỉnh lại là
vào buổi sáng, ánh mắt trời tươi sáng rọi vào, trong phòng bệnh rèm cửa đã
được kéo lên một nửa, cho nên khi cô mở mắt ra cũng không biết là chói
mắt. Ánh mắt vòng vo di chuyển, đánh giá bốn phía, lại phát hiện trong
phòng không một bóng người.

Cô không khỏi xốc chăn trên người ra, chống tay rồi xuống giường.

Không thể nào, cô rõ ràng là nhìn thấy anh, như thế nào mà lúc này lại

không thấy đâu chứ? Nghiêm Chân thì thào tự nói, thẳng đến khi cô bắt gặp
bộ quân trang màu xanh kia trong phòng bệnh.

Chiếc nơ sáng lạn, quân hàm hai vạch bốn sao. Anh quả nhiên ở đây,

Nghiêm Chân ôm bộ quân trang kia mà sự chua xót cũng dần dâng lên nơi
chóp mũi.

Bỗng nhiên cửa vang lên một thanh âm "kẹt", Cố Hoài Việt cầm một hộp

giữ ấm từ bên ngoài vào, khi nhìn đến Nghiêm Chân thì cũng sửng sốt một
chút, thấy cô ôm chính áo khoác của mình mà ngây ngốc đứng ở nơi đó thì
lập tức hiểu được.

Anh đi tới, ôm lấy bả vai cô nhẹ nhàng cười, "Anh không đi đâu hết, anh

chỉ đi mua cho em chút cháo thôi."

Nghiêm Chân ừ một tiếng rồi ôm lấy anh, bởi vì chỉ có như vậy cô mới

có thể cảm nhận được sự thật kia.

Cô rút cuộc... đã trở lại.

Bác sĩ nói thân thể của cô bị suy nhược, cần tĩnh dưỡng. Cố Hoài Việt

cũng thật sự ở đây tĩnh dưỡng cùng cô. Nghiêm Chân có vài lần nhắc tới
việc đi về đều bị anh cự tuyệt, lý do là chờ cô khôi phục tốt thì chuyển viện,
tư thế giống như lúc trước cô quản anh vậy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.