LỐI THOÁT CUỐI CÙNG - Trang 12

Trong giây lát Boris tiếp tục nhìn mây đen bay về phương Đông. Rồi

hắn nhìn những hột nút vàng trên bộ áo của Pillat; sáu hột nút phản chiếu
bộ mặt nhợt nhạt của hắn như hắn đang nhìn vào sáu tấm gương lồi.

Boris hỏi: "Tại sao mày lại hỏi tao như thế? " Hắn trở nên nghi ngờ.

" Dĩ nhiên như thế - Pillat trả lời - Mỗi chúng tao đều hỏi như thế. Bởi vì

có một điều lạ lùng, bất thường nào trong đó chứ"

Hết giờ chơi. Chuông reo inh ỏi. Học sinh liếc nhanh một lần chót

những đứa bị trục xuất và hấp tấp vào lớp, để cho đúng giờ, để đừng bao
giờ bị trể để khỏi trở thành những đứa ở lại lớp phải mang những bộ áo
quần nhục nhã.

Năm trăm học sinh cùng nghĩ như thế lúc chen lấn nhau vào lớp học.

"Để chuyện đó đừng bao giờ xẩy đến cho mình ..."

Pillat lại bảo: "Bây giờ đến giờ La Tinh. Tao bỏ học. Mày đi với tao ra

sau đống gỗ, tụi mình nói chuyện yên ổn hơn".

Sân trường vắng vẻ.

"Không". Boris trả lời. (Hai tay bám vào bức tường đá đang dựa lưng)

"Mầy thừa biết rằng học sinh trường Trung học Hoàng gia không có quyền
nói chuyện với mấy đứa bị trục xuất. Ngay cả lúc đã rời trường mầy cũng
không được liên lạc - dù chỉ là bằng thư từ - với chúng. Thôi, mày vào học
giờ La tinh đi, nếu không người ta sẽ giam mày đấy".

Pillat cầm tay hắn kéo về cuối sân trường và núp sau đống gỗ.

Boris nói: " Không có nghĩa lý gì để nói nữa. Tụi mình xa cách nhau mãi

rồi. Tụi mình đã là một đôi bạn tốt, thật như vậy; nhưng bây giờ thì hết rồi.
mày sẽ là một sĩ quan, mặc đồng phục hoàng gia. Mày sẽ là một kẻ ưu tú

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.