LỐI THOÁT CUỐI CÙNG - Trang 153

Ivan hỏi tiếp, răng vẫn cắn chặt điếu thuốc:

- Nếu cô không nói, tôi cũng bắt cô nói. Nào nếu em nói thật cho tôi

biết, tôi sẽ để em đi, tôi hứa sẽ giúp đỡ em. Tôi chỉ muốn biết tại sao những
người trưởng giả lại thích sống 14 giờ dưới hầm mỏ hơn là sống với tôi.

Eddy Thall năn nỉ:

- Ông làm ơn để tôi đi.

Ivan dơ tay cao lên. Hắn muốn tỏ ra bình tĩnh nhưng bắp thịt hắn vẫn

đưa tay hắn cao lên, những thớ thịt như những cây cung căng lên bởi thù
hận. Hắn đánh mạnh vào ngực của Eddy. Nắm tay đó có thể vật ngã một
con bò hay giết được một con ngựa, nên Eddy ngã xuống, và trước khi bất
tỉnh nhân sự, nàng còn nghe Ivan giận dữ hét lên:

- Có phải tôi xấu xí hơn cả hầm mỏ hay không? Có phải tôi còn đáng sợ

hơn hầm mỏ hay không?

Sau đó nàng không còn nghe thấy gì nữa cả. Hình như xương nàng gãy

kêu răng rắc, hệt như tiếng kêu răng rắc của chiếc tàu ở hải cảng Constantza
độ nào vào một đêm bão tố.

Nàng tối tăm mặt mày và có cảm tưởng là không phải Ivan đã đánh nàng

mà chính là người đàn ông mang áo choàng da, khăn quàng đỏ, người đàn
ông đã la hét ở Kichinev và ở sa mạc.

Bây giờ, Eddy không còn ở trên chiếc tàu sắp chìm ở Constantza nữa,

mà là đang ở trên bãi sa mạc mênh mông. Bầu trời, cát, da thịt nàng, tất cả
đang cháy thành tro bụi. Sa mạc cũng tiêu thành mây khói. Chỉ còn lại một
thứ ánh sáng yếu ớt phát ra từ hai lá phổi của nàng chạy dần đến cằm nàng,
một thứ ánh sáng âm ấm chạy trên môi nàng, trên vú nàng, trên thân thể
nàng, như một thứ thuốc mở đang phủ lên người nàng. Thân thể Eddy im

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.