LỐI THOÁT CUỐI CÙNG - Trang 185

Nói xong, chàng xiết tay Marie và nghĩ rằng chàng phải về quê vợ ở

Piatra.

Nhưng anh chàng nọ vẫn chưa tha:

- Nhờ quân đội Sô Viết, Lỗ Ma Ni đã trở thành một nước xã hội, mọi

công dân bị bắt buộc phải làm việc.

- Vâng, tôi sẽ kiếm việc làm. Tôi biết rõ là trong một nước xã hội chủ

nghĩa ai cũng phải làm việc.

- Chính phủ giúp đỡ mọi công dân tránh nạn thất nghiệp. Đường chéo đó

trên căn cước của ông rất lợi hại, bởi nhờ có nó mà mỗi cơ quan công quyền
sẽ giúp đỡ ông tránh nạn thất nghiệp, gởi ông vào trong những trung tâm
khuếch trương, trong trường hợp ông không kiếm được việc làm. Hiểu được
như thế rồi, bây giờ ông có thể rời nơi đây.

Pillat và Marie bước ra. Sợ bị bắt Pillat bảo:

- Đi Piatra ngay. Cần phải rời thủ đô càng sớm càng hay.

Vào lúc đó, một bàn tay đặt lên vai Pillat. Chàng tái mặt.

- Xin ông đừng sợ. Tôi là Motok đây. Tôi cần nói với ông vài câu thôi.

Thì ra đó là anh chàng làm ở sở hỏa xa độ nọ. Hắn kéo Marie và Pillat ra

khỏi đám đông đang sắp hàng trước ủy ban với đói khát và sợ hãi. Daniel
Motok mặt một bộ áo quần giản dị, không có cà vạt. Mặt hắn biến đổi hẳn
đi, mắt bên phải bị thương.

- Ngày chiến thắng, tôi bị lũ nhân viên hỏa xa cộng sản bắt giữ và hành

hạ cho đến nay. Gặp ông đây để từ giả thật là may mắn. Thôi, tôi đi.

Pillat muốn cầm tay giữ Motok lại, nhưng hắn đã rút tay lui và quay về

phía Marie :

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.