LỐI THOÁT CUỐI CÙNG - Trang 187

- Tội nghiệp cho Motok thật. May là tụi mình còn một chỗ để ẩn thân.

Núp kín trong một góc toa tàu, hai người cầm tay nhau và cùng nghĩ đến
Piatra. Đó là một làng nhỏ với chừng một trăm nóc nhà, trong vùng núi
Néamtz, quê hương của Marie.

II

Sau ngày chiến thắng, Boris Bodnariuk xin được trở lại thực hiện các

công tác thay đổi khí hậu và canh tân sa mạc, nhưng hắn không được chấp
thuận. Sô Viết đang cần hắn ở Lỗ ma ni để biến quốc gia này thành một
nước cộng hòa nhân dân. Đó là một chuyện thật khó khăn, vì chưa có cán
bộ, chưa có ai để thi hành mệnh lệnh.

Boris quyết định đến tận chỗ, đi từ nơi nầy sang nơi khác để lập một nền

hành chánh cộng sản. Trước khi rời văn phòng, người nữ thư ký đưa cho
hắn một bức thư và bảo hắn :

- Hình như đây là bức thư của một tu sĩ tên là Angelo, ông ta tự cho là

em ruột của đồng chí. Kèm theo thư có cả bức ảnh.

Boris nói như hét :

- Chúng ta, những người cộng sản, không có anh em ruột. Anh em

chúng ta toàn là những công nhân trên khắp thế giới.

Hắn không thèm nhìn ảnh đứa em mà hắn đã làm mất một mắt hồi ba

tuổi. Trong thư Angelo báo tin đã đi tu, ngày đêm vẫn cầu nguyện cho Boris
và cảm ơn thượng đế đã để cho Boris sống sót trên trần gian.

Boris bỏ tấm bản đồ Lỗ ma ni vào túi áo, quấn chặt tấm khăn quàng

quanh cổ.

Vài ngày sau đó, do một người địa phương hướng dẫn, Boris đã bước

chân lên khu đất ẩm ướt của một làng ở về phía bắc xứ Moldavie.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.