LỐI THOÁT CUỐI CÙNG - Trang 19

nếm thử với hy vọng tao sẽ nếm phải một chất độc và chết đi. Trong làng,
trong nhà, trong xã hội, tao là đứa cần được khai trừ.

“Từ năm ba tuổi, tao đã phả tự kiểm điểm mọi cử chỉ, vì một cử chỉ tầm

thường nhất có thể bị xem như là một cử chỉ tội lỗi khiến người ta giận dữ.
tao sống như thế đó, cô đơn, sợ hãi, bị khinh bĩ.

“Mấy đứa trẻ thường vật tao xuống đất, lục túi xem thử tao có giữ đinh,

dao, hay một vật bén nhọn nào không. Bởi vì tất cả cái gì tao có đều nguy
hiểm. Và mỗi lần như thế chúng đánh tao. Không bao giờ tao giữ một con
dao nhỏ. Tao phải cắt thịt bằng răng trong bữa ăn”.

Pillat nói: “Boris, tao thương hại mày quá, nếu tao biết như thế…

Nhưng Boris bỗng hỏi: “Mày biết tại sao tao thi trượt không? Nếu mày

muốn biết, tao sẽ nói với mày bây giờ. Bởi vì tao không thể học hành gì
suốt mùa hè. Tao không có can đảm nói với cha mẹ tao là tao sắp thi toán.
Để họ khỏi nghi ngờ tao phải học ban đêm. Nếu không thì đã lắm chuyện
xảy ra! Họ đã xem tao như một thằng con nít ngu si. Đêm tối, thức giấc, họ
thấy tao ngồi giải toán đãi số. Họ bèn cho tao một bài học như thế này:
“Trời sinh ban đêm là để cho người ta ngủ, những sinh vật bình thường đều
ngủ về đêm”. Tức thì tao đốt hết sách vở và không thể nào học nữa. Đó là
lý do tao thi rớt và bị đuổi khỏi trường là thế”.

Boris thôi kể lể. Sau một hồi im lặng, hắn nói tiếp:

-Bây giờ mày biết hết chuyện rồi đó, mày còn khuyên tao trở về nhà nữa

không?.

Pillat nhìn ra xa, Boris lại nói:

- Gia đình tao chỉ chờ một cớ nhỏ để đuổi tao. Bây giờ họ có rồi đó.

Trông thấy tao trong bộ y phục này, với mãnh giấy trục xuất này, họ đủ yếu
tố để chứng minh tao là một đứa xuống dốc, một thằng phạm tội. Và họ sẽ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.