LỐI THOÁT CUỐI CÙNG - Trang 21

nghe có một kẻ ở bên kia thế giới - ở trên trời - biết tha thứ, tao đã nhảy vào
long người với tất cả đam mê.

- Tao tin là không một đứa trẻ nào cầu Chúa với nhiều nhiệt thành như

tao. Tao không thể yêu Chúa với một tình yêu nào cao hơn nữa. Bởi tao
đang cần một người biết tha thứ. Và người ta thường bảo Chúa tha thứ hết
cho mọi người. Tao phải nói chuyện với Ngài luôn luôn, không ngừng, như
nói với một người bạn. Tối đến tao cầu nguyện hang giờ, vừa khóc vừa cầu
nguyện.

- Nhưng Chúa có trả lời mày không? Pillat hỏi.

- Có chứ! Nhưng mà cũng trả lời tao như mọi người thôi. Hình như Ngài

cũng muốn kéo tao vào một cạm bẩy. Cho nên sau đó tao đã hết sức trốn
ngài như tao đã trốn tránh loài người vậy. Chúa đã hiện hữu cạnh tao. Tao
nhận được hơi thở của Ngài. Thế mà từ hồi mới sáu tuổi, tao đã chắc chắn
là không nên cầu nguyện, nên tao đã tránh xa Ngài và tao phải ở vậy, cô
đơn.

- Mày không cầu nguyện nữa từ hồi sáu tuổi?

- Không, Boris bảo hồi sáu tuổi tao đã lánh xa Chúa trời. Chỉ vì một

cuộc phiên lưu tầm thường. Một buổi chiều, lúc tao đi học về không thấy
cha mẹ tao ở nhà. Họ đã ra phố với Angelo. Không ai ở nhà cả. Mọi cánh
cửa đều khóa kín. Tao phải ở một mình ngoài sân như mấy lần trước. Đêm
đến tao vừa buồn ngủ vừa đói. Lại phải còn làm bài tập cho ngày hôm sau.
Ngỡ là cha mẹ tao không trở về nhà đêm đó, tao cố tìm cách mở cửa để vào
nhà. Tao cô đơn trong lạnh lẽo và sợ hãi. Cầm một sợi dây sắt, tao cố mở
cửa, nhưng khó quá, tao mới có sáu tuổi thôi. Tao bèn quỳ xuống trước cửa
và cầu xin Chúa giúp đỡ cho tao được vào nhà, cho tao đừng ở ngoài trời
suốt đêm. Tao phải cầu xin, bởi một mình tao không thể nào mở cửa được.

- Và Chúa đã phù hộ mày?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.