LỐI THOÁT CUỐI CÙNG - Trang 241

II

Pillat và Marie đành rời bỏ Heidelberg, vì họ không có quyền ở đó nữa.

Đến Stuttgart, họ được Petrovici ân cần tiếp đón như bạn bè chí thân. Họ đã
chung sống có một đêm thôi, nhưng có những cuộc gặp gỡ đáng giá hơn cả
một đời bên nhau.

Petrovici cung cấp thức ăn uống đầy đủ. Tổ chức quốc tế tị nạn đã giúp

đỡ họ nơi ăn chốn ở đàng hoàng. Tuy vậy bác sĩ Petrovici vẫn đi cà nhắc
nhiều hơn lên, điều đó chứng tỏ ông ta đang khổ tâm.

- Trên bất cứ thành phố nào ở Đức, anh không thể nào trú ngụ mà không

có chứng chỉ làm việc, và anh không thể có chứng chỉ làm việc nếu không
có giấy phép cư ngụ, đúng là một vòng lẩn quẩn. Trên thực tế, ông bà bị
cấm cư ngụ nơi đây nhưng xin phép ra đi cũng không được. Một thước đất
biên thùy Đức quốc đều có xe tăng canh gác. Biên giới đã được đóng kín
bằng dây kẽm gai. Chỉ còn cách là sống chơi vơi trong không khí. Thật tai
hại là con người không thể sống bằng và ở trong không khí.

Marie cắn mẫu bánh mì Ante vừa cho, ông này nói tiếp :

- Để dành quyền sống, Tây phương đã bán cho Sô Viết một nửa Âu

Châu. Dân cư ở các quốc gia bị bán đứng cho Sô Viết phải trốn qua Tây
phương để tránh nạn khủng bố và chết chóc.

Tây phương là cơ hội thứ hai cho công dân các nước bị Nga Sô chiếm

đóng. Những kẻ đào tẩu đó phải băng ngang qua Đức quốc và ở đây họ bị
bắt vào các trại tập trung, không thể nào thoát khỏi được nữa.

Marie hỏi:

- Ông nghĩ là không còn lối thoát nào nữa ư? Chúng tôi không đòi hỏi gì

nhiều ngoài công ăn việc làm. Tôi thừa biết là chúng tôi không thể có nhà
cửa như lúc trước, nhưng tôi chỉ xin họ để chúng tôi sống ra sao thì sống.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.