LỐI THOÁT CUỐI CÙNG - Trang 25

- Tao biết chứ, nhưng sự khủng khiếp mà tao phải chịu đựng ở đây còn

lớn hơn gấp bội. Vì ở đây, chỉ một mình bị khủng bố mà thôi; còn ở Nga sô,
nếu thực sự có khủng bố, thì đó là một chuyện tập thể. Thực là một điều lớn
lao nếu mình có được bạn đồng hành, ngay cả đồng hành trong sự đau khổ.
Sự cô đơn là nỗi đau đớn lớn nhất trần gian. Người ta có thể cùng chung
chịu đựng sự khủng bố lớn lao nhất, nhưng cô đơn thì chết được. Với tao,
tao không nghĩ là cuộc đời tao ở Nga sô sẽ khổ hơn ở đây. Từ hồi ba tuổi
đến giờ, tao chỉ biết có rình mò, nghi ngờ, kết tội nhục nhã và đố kỵ …, Với
tất cả điều đó, tao tin ở Nga sô tao sẽ được tự do hơn.

- Tại sao mày muốn bỏ quê hương mà đi. Cứ ở đây và đừng về nhà?

Ở Lỗ Ma Ni, tao luôn luôn phải tự nhận là tao bị trục xuất khỏi trường

học, tao là một đứa phạm tội đã chọc thủng mắt em. Ở xứ này, cha mẹ tao,
láng giềng, bạn bè ai cũng có thể gặp tao cả. Ở xứ này, con mắt Angelo và
sự kết án của mọi người theo tao suốt đời. Trái lại ở Nga sô, không ai phải
lấy tay che mắt lúc gặp tao đi ngoài đường; đó là lý do chính khiến tao ra đi.

Boris nói tiếp: “Có thể tao bị giết khi vượt qua sông Dniestr, vì biên giới

được canh gác rất cẩn thận. Nhưng ý nghĩ chết chóc không làm tao sợ hãi.
Tao đã quen với ý nghĩ đó hơn là ý nghĩ được sống. Nhiều lúc tao nghĩ là
thà lính gác bắn tao ở biên giới đó cho khoẻ!

- Đừng nói nhảm. Pillat bảo, và vấn thêm một điếu thuốc, vừa nhìn đồng

hồ.

“Còn 15 phút nữa mới đến giờ ra chơi” Rồi Pillat bỏi Boris thêm:

- Nhưng tại sao mày đã dấu kín chuyện đó? Nếu mày tâm sự với tao

mày sẽ thấy dễ chịu hơn nhiều. Biết đâu tao lại không giúp được gì cho
mày. Mày lầm lẫn lớn khi cố tình giữ bí mật chuyện đó, đáng lý nên nói với
tao là hơn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.