LỐI THOÁT CUỐI CÙNG - Trang 264

nhường lại cho người Do Thái còn sống sót ở trại tập trung. Đó là một xóm
Do Thái bị quản thúc theo lối mới. Ở đó, hằng ngày tiêu thụ hàng triệu tiền
marks. Mỗi đồ hộp vừa mới ở nhà hàng bán ra đều đã tung vào khu Do Thái
đó, trước khi qua hàng chợ đen. Tất cả những tác phẩm nghệ thuật, vàng
bạc, tất cả vật dụng có giá của Đức quốc phải đi qua khu phố đó trước khi
đến Hoa Kỳ. Mỗi điếu thuốc của lính Mỹ phải qua khu phố đó trước khi
đến tay người dân. Ở đây không thiếu gì cả. Một số người trở thành triệu
phú trong vài ngày. Ở đây có cả áo lông, tranh ảnh nghệ thuật, thức ăn, trái
cây ngoại quốc, thuốc lá. Điều duy nhất mà người Do Thái ở đây không
được phép giữ đó là tiền đô la. Quân cảnh lùng bắt rất thường để tịch thu đô
la. Nhiều triệu phú trong vài phút trở lại nghèo nàn như lúc vừa mới bước
chân từ trại tập trung ra.

Petrovici bước vào nhà bà Salomon. Ông không biết bà Salomon nguyên

là cô Eddy Thall, bạn thân của Lidia, vừa ở miền núi Oural đến, đã làm
trong chương trình thay đổi khí hậu ở Sô Viết. Ông cũng không biết là đứa
con của Salomon vừa mới bị giết ở Varsovie.

Không ai biết gì về hành tung của ông bà Isaac Salomon cả trừ chuyện

họ là nạn nhân của chủ nghĩa phát xít và bà Salomon là một trong những
người đàn bà giàu nhất khu Do Thái ở Stuttgart. Petrovici ngỏ ý :

- Tôi đến xin bà một cái áo cho vợ một người bạn vừa bị mất cắp và

không còn gì để mặc nữa.

Bà Salomon mở va ly và trao cho Petrovici hai cái áo đã cũ. Trong

phòng, chỉ có một giường nằm, hai ghế, một bàn gỗ với nhiều va ly chồng
chất lên nhau.

- Tôi đã được di cư sang Argentine.

Bà Salomon chỉ bức ảnh một trang trại đặt trên đầu giường bảo :

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.