LỐI THOÁT CUỐI CÙNG - Trang 302

Boris chú ý đến chữ «trường hợp bất khả kháng, ngoại lệ» mà Milan cứ

lập đi lập lại mãi. Bác sĩ cáu kỉnh :

- Tôi không hiểu nổi, thật là quá đáng, ai đời lại gởi vào quân y viện

người đàn bà sắp sinh, đúng là họ muốn đùa với chúng tôi rồi.

Boris giật mình lẩm bẩm : «Mình hiểu, vâng, mình hiểu tại sao người ta

gởi người đàn bà nầy đến đây».

Hắn trông rõ Pillat và Milan Paternik đỡ Marie xuống xe. Trong óc

Boris, giả thuyết người Mỹ đã biết lai lịch hắn càng ngày càng rõ rệt. Nép
sau tường, hắn nhìn kỹ Marie, nhưng không nhận ra nàng. Boris thầm nghĩ:

« Họ đưa Pillat và người đàn bà nầy đến đây để có thể nhận diện mình.

Muốn biết chắc mình có phải là Boris không, tụi Mỹ đã đưa đến đây một
người bạn học cũ của mình, cách tốt nhất để nhận diện mình là Boris
Bodnariuk, bộ trưởng bộ chiến tranh Lỗ ma ni chứ không phải là công dân
Số Việt Boris Neva». Boris nhớ lại lời khuyên của các sĩ quan Sô Viết
«Đứng để lộ tông tích». Rồi nhớ lại câu nói của viên bác sĩ «Thật là quá
đáng, ai đời lại gởi đến đây một người đàn bà sắp sinh. Tại sao lại đúng vào
quân y viện chúng tôi», và câu nói của Milan Paternik «Đây là một trường
hợp bất khả kháng, ngoại lệ...».

Thế là Boris chắc rằng Pillat đã được gởi đến đây để nhận diện hắn.

Nhẩm tính, còn 16 giờ nữa thì đến lúc hồi hương, nhưng nếu người Mỹ nhờ
Pillat nhận diện được hắn thì hắn khó trở về nước được nữa. Bản cáo trạng
ở Bucarest kết tội tên thống chế trưởng giả đó sẽ bị hủy bỏ. Boris thầm bảo:
«Mình đừng để họ biết tông tích chứ».

Phòng bên có tiếng nói chuyện, lúc đầu bằng tiếng Anh, sau đó bằng

tiếng Lỗ ma ni. Milan Paternik đang nói chuyện với y tá, Pillat nói với
người đàn bà có thai. Milan nói :

- Chồng bà sẽ ở đây, ông ta ngủ ở ghế nầy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.