LỐI THOÁT CUỐI CÙNG - Trang 317

Hắn chỉ nghĩ đến một điều duy nhất: hắn đã đến trễ về việc bản án ở

Bucarest, mỗi giờ mất đi là xem như một giờ phản bội, nhưng trí óc hắn
không thể tìm ra một giải pháp nào nữa.

Boris phải nghĩ đến những đồng chí cộng sản mà hắn đã từng gặp ở

Nga, hy vọng đến gặp họ để bắt liên lạc với tòa đại sứ Sô Viết, có lẽ thế là
giải pháp đẹp nhất. Hắn có nhiều bạn Pháp ở Mạc Tư Khoa nhưng bây giờ
không còn nhớ đến ai nữa. Hắn ráng nhớ lại xem thử còn đảng viên cộng
sản nào quen đang ngụ tại Ba Lê hay không, thứ quen thân mà hắn có thể
thố lộ tông tích rằng hắn là Bodnariuk và đang cần trở lại Nga gấp.

Cộng sản là một đại gia đình có đảng viên trên tất cả thành phố. Đảng

viên cộng sản đi đâu cũng không thể cô đơn được, thế mà hắn không nhớ
nổi một đảng viên cộng sản Pháp nào cả. Hắn bóp trán suy nghĩ, vụt chốc
một cái tên hiện ra trong trí: giáo sư Voivod, một nhà điêu khắc gốc Lỗ ma
ni hiện đang ở Ba Lê.

Đó là một người cộng sản mà báo chí nhắc nhở đến luôn. Boris thầm

tính là: mình sẽ đến ông ta để bắt liên lạc với sứ quán Sô Viết».

Hắn chưa bao giờ thấy mặt giáo sư Voivod, nhưng chỉ cần ông ta là đảng

viên cộng sản mà hắn lại là người cùng làng nữa. Tìm địa chỉ ông ta trong
niên giám điện thoại Boris đi bộ đến nhà. Giáo sư Voivod ngụ trong một
xưởng lớn ở Montparnasse. Ông ta có bộ râu thật đẹp như trong tranh:

- Tôi không muốn tiếp ai cả.

Nói thế xong ông ta muốn đóng cửa, không thèm nhìn Boris nữa, ông ta

hằn học nói lại:

- Tôi không có gì để phải nói chuyện với ai cả. Tại sao các anh cứ muốn

gặp tôi?

Boris tự giới thiệu:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.