LỐI THOÁT CUỐI CÙNG - Trang 342

- Anh là người cần cho chúng tôi, người của thời cuộc.

Popesco nói huyên thuyên. Pillat thỉnh thoảng mới nghe vài câu, nhưng

chàng không hề chú ý.

- Nếu người Mỹ có dấu tay Boris, họ sẽ nhận ra ngay lập tức, nhưng

nghiệt là họ không có và người bị bắt lại không chịu khai. Nếu chúng ta
nhận diện được, hắn sẽ được đem về Hoa Kỳ và ở đó sẽ phải khai. Bởi có
loại Sérum bắt con người phải nói thật. Anh tưởng tượng xem những điều
kinh khủng mà Boris sẽ khai như thế nào? Sự hiện diện của hắn ở vùng đất
Đồng minh là một điều hết sức quan trọng mà bây giờ người ta hy vọng hết
cả vào anh. Chỉ có anh mới có thể nói chắc rằng đúng nó hay không.

Đền Đức, Pillat nghĩ đến Marie. Đức quốc là quốc gia mà hai vợ chồng

chàng đã lê chân cùng khấp, xách trên vai, đói khát, tuyệt vọng.

Thành phố, làng mạc bị phá hủy. Pillat nhìn phong cảnh như trong giấc

mơ. Khi chàng trông thấy lại sông Neckar và cây cầu Heidelberg, Pillat bảo
Popesco:

- Dừng lại một chút đi.

- Anh sao vậy, mệt hả?

Họ dừng xe trên cầu, đứng xem. Pillat bước xuống xe, đến gần bao lơn

cầu, nhìn xuống dòng nước, nhìn con đường dọc theo sông Neckar và chiếc
ghế ngồi ở cuối đường. Chàng bảo:

- Chính ở đây trước kia tôi đến xin việc làm. Bây giờ cầu xong rồi. Nếu

hồi đó, họ cho tôi làm việc thì bây giờ mọi sự có lẽ đã đổi khác. Doina, con
gái tôi, có lẽ đã không chết. Có lẽ mọi sự sẽ đổi khác nếu họ để tôi làm việc
trong công trường nầy, nhưng tôi không được phép cư ngụ và họ không
muốn nhận tôi làm việc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.