Quay sang Pillat, Kostaky bảo:
- Chúng ta sẽ đi đêm nay. Vào rừng, không ai còn bảo chúng ta là đồ phế
thải, cặn bã nữa.
- Thưa ba, ba không phải là cặn bã. Không con người nào là cặn bã của
xã hội cả.
Lần đầu tiên, Kostaky khóc như một người đàn bà. Họ nhìn mặt trời để
xem thử bao lâu nữa mới tối. Mặt trời còn ở trên ngôi mộ. Bóng họ đổ dài
trên mộ, dọc theo lối đi, trùng với bóng của thập tự giá.