LỐI THOÁT CUỐI CÙNG - Trang 358

Quay sang Pillat, Kostaky bảo:

- Chúng ta sẽ đi đêm nay. Vào rừng, không ai còn bảo chúng ta là đồ phế

thải, cặn bã nữa.

- Thưa ba, ba không phải là cặn bã. Không con người nào là cặn bã của

xã hội cả.

Lần đầu tiên, Kostaky khóc như một người đàn bà. Họ nhìn mặt trời để

xem thử bao lâu nữa mới tối. Mặt trời còn ở trên ngôi mộ. Bóng họ đổ dài
trên mộ, dọc theo lối đi, trùng với bóng của thập tự giá.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.