LỐI THOÁT CUỐI CÙNG - Trang 362

Paternik nở nụ cười thân thiện. Người lính lại xem nụ cười đó là một sự
thách thức. Nên không ngần ngại hắn bấm cò. Một tràng mưa đạn xuyên
qua thân thể Milan. Hắn ngả người xuống, thân thể vẫn còn đang ở bên nầy
lằn ranh giới.

Đáng lý cơ thể Milan ngã gục ra phía trước, và thân thể hắn đã có thể

gục xuống bên kia lằn ranh, đầu và ngực đã có thể chạm vào mảnh đất quê
hương và hắn đã có thể chết trên quê cha. Nhưng Milan đã ngã bằng lưng
và tưới máu lên khoảng đất xa lạ của vùng do quốc tế kiểm soát trên thành
phố Trieste. Và thế là hơi thở nóng bỏng, thứ hơi thở nóng bỏng nhất của
cái nấc nơi một người sắp chết, đã bị đất lạ hút mất. Đôi môi khô cằn còn
cố tìm đất thân yêu, nhưng chỉ gặp được một thứ đất xa lạ không phải là đất
quê hương.

Lệnh báo động ban hành. Ở Trieste, ngày nào cũng có đôi ba vụ va

chạm biên giới như thế. Lần nầy, cảnh sát đồng minh phản đối quyết liệt, vì
Paternik bị người lính Slaves bắn chết không có lý do xác đáng.

- Tại hắn muốn qua bên nầy.

- Ai lại dại gì trốn qua biên giới vào 11 giờ trưa. Người ta muốn lập biên

bản, nhưng không rõ ràng được. Hôm qua, lính Anh đã giết một người
Slaves. Lần nầy người Slaves lại giết một công dân ở vùng quốc tế kiểm
soát. Nên người lính bên kia tuyên bố :

- Thế là huề đấy nhé. Mạng đổi mạng, Uredu?

- All right, xong rồi, nội vụ xếp lại. OK?

*

Một chiếc xe jeep chở Milan Paternik về nhà xác ở thành phố.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.