LỐI THOÁT CUỐI CÙNG - Trang 384

vẫn tạo dựng nên một cái gì cho xã hội rồi đó. Một người hư răng cũng có
thể có ích cho xã hội chứ, và tôi đã làm việc có ích, tại sao luật lệ lại theo
đuổi tôi như thế. Chỉ vì nó là luật lệ ư? Không thể được. Lý do đó chưa đủ.

Hai người bước ra vườn. Petrovici lại nói thêm:

- Nếu anh hiểu được là tôi đã khổ sở đến mức nào từ lúc tôi đặt chân đến

Á Căn Đình. Nếu gặp cảnh sát ngoài phố, tôi phải dừng lại để hắn ta đừng
thấy tôi đi cà nhắc. Nếu tôi vào văn phòng hay đến nơi công cộng tôi phải
ngồi xuống ngay, vì sợ đứng lâu người ta sẽ thấy tôi thấp hơn là chiều cao
trong giấy tờ đến ba phân mét. Với những người đàn bà tôi yêu thích, tôi
đều nghi ngờ là họ có thể tố cáo tôi là một người có đạo Hồi giáo, cho nên
tôi phải xa lánh tất cả đàn bà. Tôi muốn đến trước Tổng thống và thú nhận
tất cả để xin ông ta tha cho tất cả những tội giả mạo của tôi trước khi di cư.
Tôi đã không đủ can đảm, bây giờ thì muộn quá mất rồi. Tôi đành phải ẩn
thân chung với người điên hay là bị tù và bị xua đuổi. Hoặc thế nầy hoặc
thế kia, tôi mệt quá rồi, tôi không còn phấn đấu được nữa.

Bác sĩ Rudolf cầm cánh tay Petrovici:

- Thế nào chúng ta cũng có lối thoát. Á Căn Đình là một quốc gia trong

đó con người còn có lòng nhân đạo. Anh lại quen biết nhiều và được trọng
vọng, mọi việc rồi sẽ ổn thỏa, chỉ là vấn đề thời gian, vài ngày hay vài tuần
là cùng chứ gì.

Một người đàn bà lịch sự với dáng điệu e dè đến gần hai người :

- Thưa bác sĩ tôi cần báo tin gấp cho bác sĩ biết (móng tay bà ta ấn mạnh

vào lòng bàn tay). Bác sĩ có chịu khó nghe tôi nói một lát không, gấp lắm,
vâng, rất gấp.

Rudolf muốn lánh xa, ông ta giải thích cho Petrovici:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.