LỐI THOÁT CUỐI CÙNG - Trang 386

- Ông nằm cạnh phòng tôi hả? Nếu thế ông sẽ là một chứng nhân. Ông

sẽ thấy là chiều nay họ đến đây đốt tôi. Đó là một hành vi dễ sợ quỉ quái và
không tưởng được trong thế kỷ văn minh của chúng ta. Họ sẽ đốt tôi dù tôi
không làm gì nên tội cả, hoàn toàn tôi không có tội gì cả. Và ức nhất là tôi
không biết ai đã kết án tôi. Nếu ông ở cạnh tôi, càng hay, ông sẽ là chứng
nhân.

Nói xong O’Hara bỏ đi. Rudolf giải thích :

- Bà ta bị bom ở Luân Đôn. Trong thời chiến, bà ta đã chịu đựng giỏi

lắm. Nhưng khi đến Á Căn Đình bà ta ngã bệnh trong lúc chồng bà đang
làm chủ một hãng xe hơi lớn. Người ta mang bà lại đây và bà cứ đinh ninh
là sắp bị thiêu sống. Ngày ngày bà ta thức dậy lúc năm giờ sáng vì bị dày
vò bởi ý nghĩ rùng rợn đó.

Cuộc gặp gỡ nầy làm cho Petrovici xúc động sâu xa. Ông ta quên là

mình đến đây để trốn chính phủ, quên mất chuyện riêng để nghĩ đến câu nói
của bà O’Hara : «Tại sao họ lại bắt tôi để thiêu sống?».

Lidia vợ của Petrovici cũng bị kết án và thiêu sống. Nhưng Lidia thị

thực sự bị thiêu sống rồi: «Tại sao họ lại kết án Lidia như thế. Ai kết án và
nhân danh ai? Ai thiêu sống Lidia? Dù sao thì Lidia cũng đã bị đốt cháy
giữa thế kỷ được gọi là văn minh nầy. Sáu triệu người Do Thái cũng bị đốt
cháy. Vài triệu người Đức cũng bị cháy thành than trong các đô thị bị Hoa
Kỳ dội bom, cũng như vài triệu người Ba Lan, Nhật Bản. Nhưng tại sao họ
lại bị chết cháy?

Ai đã kết án họ, với mục đích gì? Hiện giờ, cũng đang có vài trăm triệu

người đang tị nạn trên khắp thế giới, đang bị đốt chết dần dần như Pierre
Pillat, Marie, Eddy Thall, Varlaam, Kostaky... »

Ante Petrovici tiếp tục nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.