LỐI THOÁT CUỐI CÙNG - Trang 402

cũng cô đơn như khi chưa trở thành Bodnariuk. Hắn lấy lại tên cũ như khi
chưa có một huyền thoại nào. Thật ra, Boris Bodnariuk là một tên bịa đặt.
Chính hắn là Boris Bodnar. Trong xà lim, cô đơn và rách rưới, đau ốm và bị
đánh đập, hắn không còn là một con người nữa. Trước đó, hắn là một
người, bây giờ hắn đã già nua; thân thể, tâm hồn hắn đang làm cho hắn khổ
sở. Hắn tự an ủi: «Chỉ có Boris Bodnar mới là thực sự, và khi mình chết đi,
chính Boris Bodnar mới được chôn cất vì Boris Bodnariuk không bao giờ
chết cả, vì Boris Bodnariuk chỉ là một huyền thoại không sinh ra nên cũng
không chết đi».

Hắn đã phấn đấu vì vinh quang của Boris Bodnariuk, mà đã không làm

gì cho Boris Bodnar cả.

Bỗng có tiếng la trong xà lim bên cạnh. Hai người đàn bà cãi nhau, một

trẻ, một già. Người trẻ có vẻ cương quyết. Họ đang đập lộn nhau. Boris
lắng nghe lính gác mở cửa. Người trẻ nói:

- Bà ta muốn mở cửa sổ xà lim, từ khi tôi đến đây, bà ta không chịu

đóng cửa bao giờ.

Người già nói :

- Nếu các ông đóng cửa tôi sẽ tự tử. Từ bao nhiêu năm bị giam cầm ở

đây, tôi chưa bao giờ đóng cửa sổ cả, ngay cả vào mùa đông giá buốt nhất.
Thế mà tôi có bị chết cóng đâu. Cô ta còn trẻ, và chỉ mới đến đây vài giờ thì
lại càng không thể bị chết cóng cho dù cửa có mở chăng nữa.

Nói xong bà già khóc.

Boris nghe mấy người lính gác muốn đóng cửa sổ. Người đàn bà già

nhảy xổ lại lính gác và đánh họ. Bà ta bị ngã xuống nhưng lại đứng dậy
muốn mở cửa sổ. Lính gác đánh bà ta liên tiếp, đấm đá, tát tai. Sau đó họ lôi
bà ta ra khỏi xà lim.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.