LỐI THOÁT CUỐI CÙNG - Trang 422

Kostaky bỏ đi xa. Ông ta bắt đầu khóc. Cố quay đầu lại nhìn một lần

nữa. Nhà ông còn nằm yên trong bóng tối. Kostaky thầm nói: Lạy Chúa,
rước linh hồn Iléana về nước Thiên đàng, ông ta cất mũ làm dấu. «Lạy
Chúa tha tôi cho bà.» Kostaky đội mũ lại và đi về phía rừng. Làng mạc
hoang vắng. Đường sá vắng bóng người. Không có Iléana, trái đất đối với
ông chỉ là một bãi sa mạc hoang vắng.

* * *

Kostaky thấy ba bóng người đuổi theo ông trên đường làng. Ông ta

muốn vào trong một khu vườn, nhưng lính gác đã trông thấy và cố đến gần
ông ta. Kostaky bỏ đi thật nhanh. Ông ta cảm thấy mùi đất thấm vào thân
thể và hai buồng phổi. Đằng sau, lính gác đã nổ súng. Đã có lệnh báo động
trên sân bay. Lính gác tràn đầy đường. Các lối ra khỏi làng bị gác hết.
Kostaky chửi:

- Đồ lũ chó cộng sản.

Ông ta không trốn về nơi Pillat đang chờ, vì lính gác từ đó đến, ông ta

đành bò về phía ngược lại. Đó là con đường dẫn đến nghĩa địa, ông ta núp
vào trong các bụi rậm và nghĩ đến Iléana mà không hề nghĩ đến lũ lính gác
đang đuổi bắt mình và làm náo động cả làng.

«Lạy Chúa đem Iléana về đất thánh. Bà đã đau khổ nhiều lắm rồi. Càng

khổ nhiều hơn nữa nếu bà bị chết trong tù.

Iléana khốn khổ ơi!»

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.