LỐI THOÁT CUỐI CÙNG - Trang 432

vì không còn ai khác hơn nữa; lúc nào trở về hắn sẽ khai báo cho Sô Viết
hay lũ đó. Tiếng Pillat hỏi:

- Cô có bao giờ trông thấy đồng bọn của hắn chưa?

- Chưa bao giờ, nếu tôi thấy, chắc tôi sợ đến chết mất.

Boris lắng nghe, bây giờ chỉ có khúc nhạc Doina vang lên giữa cảnh yên

tĩnh của núi rừng, khúc nhạc như reo lên tình yêu vĩnh cứu và nổi lòng
quạnh hiu của con người trên trái đất, khúc nhạc muôn thuở của tướng cướp
tay không. Magdalena lại lên tiếng:

- Chưa ai thấy đồng minh của tướng cướp đó, nhưng ở đâu cũng có họ

cả.

Boris tưởng tượng trong khu rừng, trong các ấp ở thung lũng, đâu đâu

cũng có đồng minh của tướng cướp, mà dù thế, vẫn không ai biết họ ở đâu.
Họ đã xúi dục dân làng, đã phá ngục, trả tự do lại cho Đức Cha và cho
những kẻ khác. Boris thích có loại đồng minh như thế để tổ chức các cuộc
phá hoại, loại đồng minh ở đâu cũng có cả mà cảnh sát không thể dùng trực
thăng xe tăng để bắt họ được. Thứ cộng sự viên mà không ai thấy đó, Boris
không thể bắt giao cho cảnh sát để thủ tiêu, không thể giam trong xà lim,
không thể chụp hình hay lấy dấu tay, không thể hành hạ. Đúng là một loại
cộng sự viên đắc lực nhất cho một cuộc đấu tranh bí mật, cho những giai
đoạn khó khăn.

«Đó là một loại đồng minh Sô Viết cần có ở Tây phương để có thể chinh

phục thế giới. Có như thế mới có thể thay đổi khí hậu, thiết lập một chính
quyền cộng sản khắp nơi, kiến tạo một nền hòa bình theo kiểu cộng sản
đồng nhất. Với loại đồng minh như thế, ta có thể nâng cao đời sống con
người và giải phóng con người khỏi những thành kiến.» Boris thầm nghĩ
như thế, nhưng không bao giờ hắn có được những cộng sự viên như vậy cả.
Hắn chỉ thấy và gặp toàn là lũ phản bội mà hắn phải mất công dò xét ngày

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.