LỐI THOÁT CUỐI CÙNG - Trang 82

Bà tự nghĩ: «Ngay cả nếu mình phải bị tù, hôm nay mình cũng cứ làm

việc ở đây như thường».

Eddy Thall không có nhà. Tinka bèn cầm giỏ đi chợ, hãnh diện được

cầm giỏ xuống thang lầu, đi ngang qua các cửa hàng. Ngoài chợ, Tinka mua
tất cả những gì có thể mua được, bà tiêu tiền như để sửa soạn một bữa tiệc,
bà trả bằng tiền riêng của bà, bằng vốn liếng bà dành dụm bao năm trời. Rồi
bà trở về nhà, thức ăn mua trong giỏ bà xem như là những chiến lợi phẩm,
nên bà lấy làm kiêu hãnh đã ngang nhiên làm những điều mà luật lệ hiện
cấm không cho bà được phép làm. Người cảnh sát gác đường nhìn bà khá
lâu và mỉm cười, ông ta biết rõ bà Tinka lắm.

Ngày hôm đó không có vi phạm gì để ghi vào biên bản cả, không có

khách hàng nào để thùng trống ở trên lề đường, không có người đầy tớ nào
rủ bụi thảm trải nhà qua cửa sổ sau chin giờ sáng, không có xe chở hàng
nào dừng ở giữa đường. Tuy nhiên, ông ta phải ghi gì trong biên bản chứ.
Bỗng ông ta nảy ra ý kiến: “Mình cứ ghi là Tinka Neva tiếp tục phục dịch
cho người Do thái” và như thế ông đi nạp biên bản

Tinka trở về bếp, trút thức ăn trong giỏ ra và bắt đầu rửa rau. Chính lúc

đó cảnh sát vào.

- Chủ nhà của bà đâu? Họ hỏi:

- Cô ấy đi vắng rồi.

Tim Tinka đập mạnh, nhưng bà không hề sợ hãi; ở trong bếp, bà bình

thản tiếp tục thái cà rốt.

Một người cảnh sát bảo:

- Bà không biết là bà không được làm việc cho người Do Thái sao?

Tinka nhỏ nhẹ trả lời:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.