LỜI THÚ NHẬN MUỘN MẰN - Trang 111

thuộc địa. Trong trường hợp gặp phải quân Việt, họ sẽ nói là họ đi chiếm
giữ lối ra phía tây của khu lòng chảo (ở đơn vị Bernard và Francis, quân số
hai mươi lăm phần trăm là người địa phương).

- Peyrol, tôi yêu cầu ở anh một nhiệm vụ phải hi sinh: ở lại trong đồn của

anh càng lâu càng tốt sau khi chúng tôi xuất phát. Làm ầm ỹ, tạo ra cảm
tưởng là tiểu đoàn hãy còn ở đấy. Trong trường hợp quân Việt tấn công,
điều này tất yếu xẩy ra, các anh cứ nhẩy vào rừng và tìm cách ra được bờ
sông Đà.

- Bernard - Hervé - Polo - Francis, không có ý kiến gì chứ?

- Không, Bruno.

- Peyrol thế nào?

- Sẽ làm như vậy, thưa thiếu tá.

19 giờ. Đoàn quân ma khởi động. Liệu chúng tôi có rơi vào thảm họa

không? Tôi nói nhỏ vào máy vô tuyến: Bruno gọi tất cả: Nếu mọi việc trôi
chẩy, thì đừng trả lời. Bernard gọi Bruno (bằng một giọng thì thầm rất nhỏ):
Chúng tôi đi xuyên qua những toán quân Việt. Chúng tưởng chúng tôi là
một đơn vị của chúng. Phải, không thể tin được. Năm trăm năm mươi con
người của tôi đi như vậy xuyên qua giữa đám quân Việt đang bao vây khu
đồn... “Ai dám đánh thì đánh thắng”. Có ai đó đã nói như vậy.

Mường Chấn lùi xa dần... Bruno gọi Bernard. Đẩy nhanh tốc độ. Hành

quân cấp tốc nếu có thể. Bernard gọi Bruno: Rõ. Và bước đi kéo dài ra. 22
giờ. 23 giờ. 7 giờ sáng. 8 giờ. 9 giờ.... Đã mười bốn tiếng đồng hồ, chúng
tôi hành tiến như những người máy. Một chiếc B.26 bay trên đầu chúng tôi
và báo tin: “Mường Chấn bị phá huỷ. Đơn vị trong đồn đã rút vào rừng”.
Lạy Trời! Xin Trời phù hộ cho người thượng sĩ anh hùng ấy thoát nạn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.