LỜI THÚ NHẬN MUỘN MẰN - Trang 125

anh hùng của Nà Sản. Ông yêu cầu tôi thực hiện một cuộc tấn công vào
Sơn La, nơi lại đã bị quân Việt chiếm giữ. Nhiệm vụ: bất ngờ xuất hiện,
giáng đòn và rút lui càng nhanh càng tốt.

Ngày 25 tháng hai 1953. Đêm xuống, chúng tôi hành tiến về Sơn La,

trang bị rất gọn nhẹ, chỉ có vũ khí và mấy đồ hộp đút trong túi. Chúng tôi
luồn lách với tốc độ bẩy kilômét một giờ trên một con đường mòn song
song với con đường đã quen thuộc trong các nhiệm kỳ trước của tôi… Sơn
La…. Lại vẫn Sơn La. Cuối cùng rồi tôi cũng đến phải bỏ mạng lại ở cái thị
xã hẻo lánh này thôi, nơi ấy số phận vẫn cứ dắt dẫn tôi bước tới một cách
khắc nghiệt.

Đối với tôi việc dắt dẫn đơn vị, ào ạt tràn lên từ phía tây để rồi, trước khi

trời sáng, chế ngự được khu thành cổ bằng cách chiếm giữ ngọn núi phía
bắc và không bị phát hiện bởi những cái bẫy chuông báo động của địch là
một việc dễ dàng. Trời mưa, chúng tôi bị ướt và rét cóng. Trời sáng dần…
Thật là một quang cảnh bi thảm! “Sơn La của chúng tôi” còn lại những gì
đây? Khu thành cổ, bệnh viện bị phá huỷ. Ngôi biệt thự nhỏ của tôi trước
kia đã bị tốc hết mái. Cái thị xã mà vì nó tôi đã chịu biết bao đau khổ!
Đúng rồi, không bao giờ nên trở lại cái nơi ở đó ta đã từng được vui sướng.
Chỉ có chừng ba mươi quân Việt ở trong cái thị xã chết này. Trapp, được
các khẩu súng cối 60 và 81 của tôi yểm trợ đã lao lên xung phong. Quân
Việt bị chết một số, vũ khí và tài liệu thu được, và lại một lần nữa, rút lui
càng nhanh càng tốt.

Từ 18 đến 21 tháng ba, tướng Gilles lại yêu cầu tôi một lần nữa đánh

chiếm Sơn La và tìm cách tiếp cận với quân đối phương. Những đòn đánh
đẹp, thành công với những tổn thất không đáng kể… Biết bao hành động
quả cảm để rồi cuối cùng, trong vài tuần lễ tới bỏ lại cái xứ sở này!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.