LỜI THÚ NHẬN MUỘN MẰN - Trang 22

phía đông. Mỗi tuần, chúng tôi hành quân khoảng một trăm hai mươi
kilômét.

Cái bộ dạng của tôi thật là kì lạ! Ba mươi tuổi, không biết mệt mỏi, một

con thú hoang dã đích thực, các ngón chân của tôi bám vào những con
đường mòn trơn trượt, theo kiểu của người Thái, ngón chân cái như một cái
móc sắt. Nửa trên thân người để trần, một chiếc quần sóc, khẩu các bin
khoác vai, lựu đạn đeo ngang lưng, một tấm khăn mỏng buộc chéo trên
đầu. Cái bộ dạng này của tôi thích hợp với việc phục vụ ở chỗ tướng Giáp
hay là để quay một bộ phim miền Viễn Tây hơn là đứng trong hàng ngũ đội
quân chính quy của chúng ta.

Tôi có thể kể ra hàng chục hoạt động có kết quả với tổn thất tối thiểu.

Chúng tôi có đầy đủ thông tin nhờ vào các nhân viên chỉ điểm, vốn nắm
vững khu rừng rậm của họ một cách đáng khen. Đôi khi phải phát cây rừng
để mở đường, họ luôn luôn biết dắt dẫn chúng tôi đến nơi phải đến, nhờ
vào cái bản năng định hướng vốn có của họ ngay từ lúc mới sinh ra.... để
đổi lấy một ít muối, vài đồng bạc nhưng đặc biệt là vì sung sướng được ở
trong số những người sẽ xua đuổi những người Kinh nhỏ bé ra khỏi quê
hương của họ. Trong vùng đất này, chúng tôi không phải là những người đi
chinh phục mà rõ ràng là những chiến binh giải phóng, những đồng minh
của khối cư dân kiêu hãnh và dễ mến này.

Tôi nhớ lại rất rõ, mặc dầu đã một phần tư thế kỷ, về một trận phục kích.

Chuyện này, về sau, tôi thường kể lại cho các bạn trẻ của tôi để giúp họ
hiểu được rằng chỉ cần một điều sơ ý có thể làm hỏng cả một công việc
mặc dù là công việc đó đã được chuẩn bị một cách tỉ mỉ.

Hai chỉ điểm viên của chúng tôi báo cho biết, hàng tuần nhiều lần có

chừng ba mươi quân Việt đi qua, thực hiện đường liên lạc giữa căn cứ của
họ ở Sơn La và con sông Mã, cách đây bốn mươi kilômét về phía nam.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.