LỜI THÚ NHẬN MUỘN MẰN - Trang 220

thấy cay đắng trong tình yêu. Những trung úy trẻ tuổi của tôi, những hạ sĩ
quan ưu tú của tôi, đã biến mất trong trận bão lửa. Những con người của
tôi... ngày 7 tháng năm, còn lại bốn chục người, kiệt sức nhưng vẫn còn có
thể chiến đấu được. Những người khác đều đã chết, đã biến mất hoặc đã bị
bắt làm tù binh.

Trung sĩ Sautereau, bạn thân của Martellino, người đã chết trong trận

đánh chiếm Điện Biên Phủ tháng mười một, lúc này vẫn vô sự. Cậu ta
chiến đấu khá, trở thành trung đội trưởng, cậu ta cũng là người mà tôi đã
phạt “nốc-ao” ở Saint Brieuc. Cậu ấy bỏ trốn, bước đi một bước... một
bước nữa, đã ghi chép lại trên một cuốn sổ tay, sau này được tìm thấy, bản
trường ca cuộc chạy trốn của mình, trong đó cậu ta viết: “Hôm nay, tôi
không thế đi được nữa... Ngày mai, tôi sẽ chết…” Phải, cậu ấy sẽ chết như
một con chó, đơn độc trên con đường mòn vô tận này, ở giữa một khung
cảnh hoang dại.

Rất nhiều người đã không còn ở trên đời này nữa. Họ đã biến mất trong

cơn bão lửa giữa một trận xung phong cuối cùng. Sentenac còn sống. Anh
ta sẽ là một trong số người trốn chạy thành công... Để rồi kết thúc ở Algérie
giữa những bãi cát của Timimoun.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.