LỜI THÚ NHẬN MUỘN MẰN - Trang 238

LỜI THÚ NHẬN MUỘN MẰN

Marcel Bigeard

www.dtv-ebook.com

Chương 25: Khu Trại Giam Vĩnh Viễn

Cuối cùng, dải đất hứa. Khu trại giam vĩnh viễn. Đã đến lúc Langlais,

Vaillant, Ducruix đứng vững một cách kỳ lạ, Lemeunier chỉ còn là cái bóng
của chính mình. Lalande bám vững được. Voineau, Pazzis và tôi, chúng tôi
hồi phục gần như hoàn toàn. Toàn bộ khu trại ở đâu đó trong rừng, phía bắc
tỉnh Tuyên Quang. Khu trại thu gọn đơn giản: hai dẫy nhà lớn lợp mái
tranh, một con suối nước trong và chảy xiết. Chúng tôi ở trong một dẫy
nhà. Trong dẫy nhà kia, tất cả các tiểu đoàn trưởng vừa mới kéo tới, trong
đó có Brèche, Tourret, Vadot, Botella, Guiraud, Nicolas, Chenet và những
người khác.

Không có một tập thể nào vô chính phủ hơn là một nhóm sĩ quan người

Pháp bị bắt làm tù binh. Tuy nhiên, sẽ buộc phải cố gắng, chịu đựng lẫn
nhau trong nhiều tháng, có thể là nhiều năm. Chúng tôi phải cử ra trưởng
nhóm theo yêu cầu của những người lính Việt. Lẽ tự nhiên, chúng tôi biểu
quyết cho Langlais, người giữ cấp hàm cao nhất, lâu năm nhất... Quân Việt
không tán thành và dựa vào uy quyền họ chỉ định tôi. Như vậy là tôi có
nhiệm vụ cùng với viên chính uỷ trại “vị sếp tối cao” ở đây xử lý các vấn
đề của chúng tôi.

Tất cả các buổi sáng, lúc 6 giờ, mặc áo may-ô ba lỗ, tôi thực hành cuộc

đi bộ và bài tập thể dục trong ranh giới khu trại, những buổi tập rất nặng,
kéo dài hơn một tiếng đồng hồ. Voineau và Pazzis đi theo tôi cho đến ngày
cuối cùng. Quân Việt, có phần nào ngạc nhiên, có phần nào cảm phục khi
nhìn thấy chúng tôi tập luyện nhiều như vậy trong lúc bụng thì rỗng. Giữa
trưa, tắm kéo dài dưới suối, buổi phơi nắng... Cuộc sống này đối với tôi là
dễ dàng. Tôi đã nếm trải điều xấu nhất và giờ đây cơ thể phục hồi. Các cơ
bắp đáp lời tốt. Tôi chỉ bị mất năm hay sáu kilô. Chúng tôi lại nhắc đến

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.