LỜI THÚ NHẬN MUỘN MẰN - Trang 93

gánh vác một phần chi phí! Không có vấn đề đó. “Thưa Bộ trưởng, chúng
tôi sẽ xoay xở được”. Rõ ràng, chuyện giao lưu với xã hội thượng lưu
không phải là điểm mạnh của tôi.

Đại tá Gilles lại vừa lên đường sang Bắc Kỳ nên trung tá Langlais kế

nhiệm. Vì ông ấy tốt nghiệp trường đào tạo quân dù chưa bao lâu cho nên
tôi chưa từng có dịp gặp mặt. Trung tá Langlais mảnh khảnh, gầy gò như
một cây gậy, đôi mắt xanh lơ, cằm nhọn, ít nói, vốn xưa kia là người chăn
lạc đà, luôn luôn tình nguyện được tham chiến, bốn mươi ba tuổi, độc thân.
Lần gặp nhau đầu tiên không nhiệt tình, nhận xét lạnh lùng, đầu óc để đi
nơi khác. Phải đợi đến Điện Biên Phủ và một cuộc cãi vã nghiêm trọng...
Khúc dạo đầu cho tình bạn của chúng tôi.

Sau một tai nạn trong đó hai lính dù tử nạn khi tiếp đất, ông ấy họp

chúng tôi lại và định củng cố tinh thần cho chúng tôi khi ông nói: “Không
có chuyện mềm yếu, ngày mai tất cả chúng ta sẽ nhẩy”. Tôi mỉm cười và
cho rằng ông ấy chỉ là một lính dù non trẻ khi có cách nói như vậy với các
chiến binh vốn không cần thiết phải dùng “đôping” để kích thích.

Ngày 1 tháng giêng 1952. Tôi được bổ nhiệm chức tiểu đoàn trưởng...

Bốn vạch lon. Tôi đã ba mươi sáu tuổi. Đối với một sĩ quan từ binh nhì đi
lên, thế là tốt và tôi đứng ngang hàng với các sĩ quan tốt nghiệp trường Sait
Cyr và kỹ sư Bách khoa. Gaby và nhất là mẹ tôi lấy thế làm tự hào. Những
nhận xét về tôi rất tốt.

“Chiến binh ưu tú, chỉ huy chiến đấu hăng hái, thực sự biết dẫn dắt, đào

tạo con người, tự tin và lạc quan. Thông minh, rất nhanh nhậy, thích nghi
hoàn hảo với mọi hoàn cảnh. Vốn tri thức khá”... Và đó là lý do tôi được bổ
nhiệm.

Gaby và Marie France tới Saint Brieuc cũng ở trong căn hộ hai buồng

mà chúng tôi đã ở năm 1948... Cuộc sống thật ghê gớm. Các tuần lễ trôi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.