LỜI THÚ NHẬN MUỘN MẰN - Trang 94

qua quá nhanh. Những buổi huấn luyện, tập trận, nhẩy dù, tiếp nối nhau với
nhịp điệu ngày càng khẩn trương. Tiểu đoàn đã có tiếng nói đáng sợ.

Sống giữa một êkíp nổi trội, không khí sôi nổi thật ấn tượng. Đó là tính

hiệu quả trong sự thanh thản: Mọi người, rất có kỷ luật, tự hào được ở tiểu
đoàn dù số 6 cho nên không đặt ra bất cứ vấn đề gì. Dân chúng giờ đây đã
chấp nhận chúng tôi.

Chịu trách nhiệm một trăm phần trăm về việc tổ chức, rèn luyện các đơn

vị của mình, tôi hành động theo suy nghĩ và sáng kiến của tôi. Trung tá
Langlais, đến từ Vannes, kiểm tra chúng tôi một hay hai lần, không biểu lộ
một thái độ nào... Dứt khoát là va chạm với ông ấy thật khó chịu!

Hai mươi tháng sáu. Thời tiết tuyệt đẹp.... Một buổi cuối chiều ấm nóng,

tiểu đoàn hành quân bộ, dứt khoát rời khỏi khu trại Charner của chúng tôi
và hướng về phía nhà ga xe lửa... Vĩnh biệt Saint Brieuc! Vĩnh biệt vùng
Bretagne! Tôi sẽ không trở lại nữa, nhưng tôi sẽ giữ mãi kỷ niệm không
bao giờ phai nhạt về các bạn.

Đoàn tàu đang đứng trên sân ga. Tiểu đoàn lên tầu một cách trật tự.

Những người vợ, những họ hàng thân thích có mặt. Tôi đau lòng nghĩ rằng
lại một lần nữa Gaby và Marie France lại sống đơn lẻ với nhau. Mọi cái sụp
đổ, thật là quá đẹp, quá toàn diện. Chúng tôi đã chung sống thật là đầm ấm
và lần này Gaby không thể nào đến được xứ Bắc Kỳ, ở đó mọi chuyện đang
xấu đi.

Phải chăng tôi là một kẻ ích kỷ đã hy sinh những người thân của tôi từ

bao nhiêu năm dài nay? Nhưng người chỉ huy phải tỏ ra cứng rắn và thoải
mái. “Gaby, tạm biệt em, hãy can đảm lên. Em có Marie France, có quê
hương Lorraine. Anh sẽ trở về, mọi chuyện sẽ tốt”.

Marseille. Con tầu Pasteur, con tầu tôi đã bước xuống cách đây ba năm

và là con tầu không ngừng vượt sóng chở những chuyến hàng đi tới cái

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.