LỬA TRONG THÀNH PHỐ SẨM TỐI - Trang 24

yêu cầu của đấu thủ, việc đi quân xe được coi là nước đi thực sự, do đó
Smít đã thua cờ, bị kém một điểm và không trở thành quán quân”.

Đến đấy, đáng nhẽ ngừng trích đọc sách Ven-đen-man được rồi, thì thâm

tâm tôi lại nghĩ rằng bây giờ vẫn cần phải đưa thêm một sở cứ nửa, do đó
tôi tiếp tục nói to:

- Nếu bây giờ tớ không yêu cầu như vậy thì chả hóa ra tớ cố tình thua.

Nhưng cậu nghe đây, Ven-đen-man đã nói về bàn thua cố ý như thế này:
“Dù bạn chơi với ai, dù là với “sếp”

[9]

, hay với một người đàn bà đẹp thì

bạn cũng phải chơi hết sức mình. Không có lẽ bạn cố ý chịu bó tay. Chơi cờ
chứ đâu phải chơi bài, mà bạn có thể vì lịch sự mà thua một người đàn bà
hay là “sếp”. Nếu đấu thủ của bạn non kém, sau khi chơi với bạn - một tay
cờ lão luyện - mà lại cảm thấy bị xúc phạm, thì có nghĩa là đấu thủ ấy
không đáng để bạn chơi, bởi vì chơi với một người như vậy, bạn sẽ hạ thấp
giá trị của một thú chơi cao quý”.

Ô-lép đứng ngay dậy và ra về. Hai ngày sau tôi và bà tôi về quê. Suốt

mùa hè tôi không hề biết một tin tức gì về Ô-lép,

Bởi vậy độc giả sẽ dễ dàng hiểu tôi vui mừng biết chừng nào khi về đến

thành phố nhận ngay được thư của Ô-lép đang mong ngóng tôi. Bức thư
hông gửi qua đường bưu điện, mà chỉ đơn giản là bỏ vào hộp thư riêng của
gia đình tôi. Ô-lép viết:

“Chào I-u-lô! Tớ nghĩ rằng bây giờ là thời kỳ hết sức nghiêm trọng so

với những cãi cọ lặt vặt. Giờ đây phải hết sức gắn bó với nhau. Khi nào cậu
về thành phố, thì đến ngay nhà tớ!.

Việc đầu tiên là tôi đến ngay nhà Ô-lép.
Tôi tin rằng hai chúng tòi cùng nghĩ một việc quan trọng: không phải ai

trong chúng tôi đã trở thành quán quân, mà là thời kỳ này chúng tôi vẫn là
những đứa bạn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.