LỬA YÊU THƯƠNG LỬA NGỤC TÙ - Trang 418

Bây giờ, sự thật đã hiện ra trước mắt, trên đó không hề có bóng dáng của

khu vườn Địa Đàng với các phép mầu, với những cuộc sum vầy, với những
năm đi ngược thời gian về cái thuở không thống khổ. Trên đó, họ chỉ thấy
trải dài một tấm thảm cô đơn với những hồi tưởng xót xa, với sự mất mát
quá nhiều và phía trước đó là một sa mạc hoang liêu có một ốc đảo mang
tên Hy Vọng.

Họ đi xuống núi, họ lang thang tới một vài địa chỉ, một vài danh tánh. Họ

đi tới một vài trại tập trung đầu đó với hy vọng sẽ tìm ra một cái gì...

Sulzbacher thở dài:

- Mình nên đi sớm tốt hơn. Ở đây chẳng còn gì thay đổi nữa, càng ở lại

lâu càng gặp khó khăn về sau.

- Bạn có cảm thấy khỏe nhiều chưa?

- Tôi được thêm 5 ký.

- Vẫn chưa đủ đâu.

- Chắc được mà.

- Nhưng đi đâu?

- Về Dusseldorf. Biết đâu vợ tôi...

- Làm cách nào để tới Dusseldorf? Xe lửa đâu?

Sulzbacher nhún vai:

- Không biết. Nhưng có hai người nữa ở đây cũng tính đi về hướng đó.

Chúng tôi sẽ nương tựa nhau.

- Có quen nhiều với họ không?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.