LY HÔN TUỔI LÊN MƯỜI - Trang 9

nữa. Đôi chân em nặng như chì khi cuối cùng cũng đặt lên trên nền sảnh lát
đá. Em không được suy sụp. Không được suy sụp vào lúc này.

Trên những bức tường trắng như tường bệnh viện, em thấy những hàng

chữ viết bằng tiếng Ả rập. Em có cố gắng cũng vô ích, em không thể đọc
được những hàng chữ đó. Em bị ép phải thôi học khi mới lên lớp hai, không
lâu trước khi cuộc sống của em biến thành cơn ác mộng và ngoài cái tên
Nojoud của mình, em không biết viết chữ gì khác. Em rất lúng túng. Cuối
cùng ánh mắt em dừng lại ở một nhóm người đàn ông mặc đồng phục màu
xanh ô liu, mũ kê pi bó sát đầu. Chắc chắn đó là cảnh sát. Hay lính? Một
người trong số họ đeo trên mình một khẩu súng AK.

Em rùng mình. Nếu thấy em, có thể họ sẽ bắt em lại mất. Một cô bé trốn

nhà ra đi, điều đó là không được phép. Run rẩy, em kín đáo bám lấy người
phụ nữ che mạng đầu tiên mà em thấy với hy vọng thu hút được sự chú ý
của người phụ nữ không quen biết ẩn sau tấm khăn trùm đầu đó. “Cố lên,
Nojoud! một giọng nói nhỏ nhẹ từ bên trong cất lên. Em là một cô bé, đúng.
Nhưng em cũng là một người phụ nữ! Một người phụ nữ thực sự, ngay cả
khi em vẫn thấy khó khăn khi chấp nhận điều này.”

- Cháu muốn gặp thẩm phán!

Đôi mắt lớn viền đen ngạc nhiên nhìn em chằm chằm. Người phụ nữ

trước mặt em đã không nhìn thấy em đến.

- Sao cơ?

- Cháu muốn gặp thẩm phán!

Có phải bà ấy cố tình không hiểu để dễ dàng lờ em đi cũng như bà ấy đã

làm với những người khác hay không?

- Cháu muốn gặp thẩm phán nào?

- Cháu muốn gặp một thẩm phán, thế thôi ạ!

- Nhưng tại tòa án này có rất nhiều thẩm phán...

- Hãy cho cháu gặp một thẩm phán, ai cũng được!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.