LÝ TRÍ VÀ TÌNH CẢM - Trang 233

Elinor thốt:

- Có thể là ai? Cũng còn quá sớm. Chị nghĩ chúng ta được yên ổn.

Marianne đi đến cửa sổ, rồi bực mình nói:

- Đấy là Đại tá Brandon. Chúng ta không bao giờ được yên ổn với ông

ấy.

- Ông sẽ không vào, vì bà Jennings đi vắng.

Marianne nói, khi quay bước về phòng cô:

- Em sẽ không cả tin điều này. Một người đàn ông không có việc gì làm

với thời gian của mình thì không có ý thức khi xâm phạm vào thời gian của
những người khác.

Dù thiếu công minh và thừa ngộ nhận, ức đoán của Marianne lại đúng:

Đại tá Brandon quả thật đi vào. Elinor tin rằng ông đến vì quan tâm đến
Marianne, nhìn thấy lòng quan tâm ấy trong dáng vẻ bối rối và u uẩn của
ông và trong lời hỏi thăm lo lắng tuy ngắn gọn. cô không thể tha thứ cho
em gái đã xem thường ông như thế.

Sau lời chào đầu tiên, ông nói:

- Tôi đã gặp bà Jennings trên Phố Bond; bà khuyến khích tôi đến. Tôi là

người dễ được khuyến khích, vì tôi nghĩ có khả năng tôi được gặp cô một
mình; và tôi rất muốn thế. Mục đích của tôi... ước muốn của tôi... ước
muốn duy nhất... tôi hy vọng - tôi tin như thế - là tạo an ủi, tôi không nên
nói an ủi... không phải niềm an ủi hiện giờ... mà là niềm tin, niềm tin
trường cửu dành cho tâm tư của em gái cô. Niềm quý mến của tôi dành cho
cô ấy, dành cho cô, dành cho mẹ cô... xin cô cho phép tôi được chứng tỏ,
bằng cách kể lại vài tình huống mà do không gì khác ngoài niềm quý mến
rất chân thành - không gì khác ngoài mong mỏi thiết tha được giúp ích; tôi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.