LÝ TRÍ VÀ TÌNH CẢM - Trang 234

nghĩ tôi được minh chứng, mặc dù đã trải qua nhiều giờ để tôi tự thuyết
phục tôi làm đúng ở chỗ nào, có lý do nào để e sợ tôi làm sai không?

Ông ngưng lại.

Elinor nói:

- Tôi hiểu ý ông. Ông hẳn muốn nói về anh Willoughby cho tôi nghe,

nhằm phơi bày thêm bản chất của anh ấy. Việc này là hành động thân thiện
tốt nhất có thể cho Marianne thấy được. Ông sẽ có ngay lòng quý trọng của
tôi qua thông tin nhằm mục đích ấy, còn lòng quý trọng của em tôi sẽ theo
thời gian mà đến. Xin ông vui lòng nói cho tôi nghe.

- Cô sẽ nghe; và, để vắn tắt, khi tôi rời Barton Tháng Mười rồi... nhưng

cô sẽ không hiểu. Tôi cần đi ngược về quá khứ. Cô Daswood, cô sẽ thấy tôi
rất vụng về khi kể chuyện, tôi không biết phải bắt đầu từ đâu. Tôi tin cần
thiết phải kể chút ít về mình, và sẽ ngắn gọn. Về chuyện này, tôi không
muốn dông dài.

Ông thở dài nặng nề khi nói đến đây, ngừng một khoảnh khắc để hồi

tưởng, và rồi, qua thêm tiếng thở dài, tiếp tục:

- Có lẽ cô chưa quên hẳn cuộc chuyện trò (không có ý nói nó có thể tạo

ấn tượng gì cho cô) - cuộc chuyện trò giữa cô và tôi ở Barton Park, đấy là
một buổi dạ vũ - trong đó tôi ám chỉ một phụ nữ có dạo tôi quen biết, theo
vài phương diện giống như Marianne em gái cô.

Elinor đáp:

- Đúng, tôi không quên chuyện này.

Ông ra vẻ vui vì cô vẫn còn nhớ, và thêm:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.