LÝ TRÍ VÀ TÌNH CẢM - Trang 300

Marianne định trả đũa, nhưng cô nhớ lại các lời hứa của mình mà dằn

lòng.

Anh tiếp:

- Tuy nhiên, mọi động thái này là vô ích. Edward nói rất ít, nhưng khi

anh ấy nói thì theo cách thức kiến quyết nhất. Không gì có thể khiến anh ấy
từ bỏ hẹn ước của anh. Anh ấy sẽ kiên cường, dù cho có phải trả giá đến
đâu.

Không còn giữ được im lặng, bà Jennings thẳng thắn thốt lên:

- Thế thì, anh ấy đã hành động như một người chân tình. Anh Daswood,

xin thứ lỗi, nhưng nếu anh ấy hành xử ngược lại, tôi sẽ nghĩ anh ấy là kẻ
khốn kiếp. Cũng như anh, tôi không can dự mấy vào chuyện này; nhưng
Lucy Steele là cháu họ của tôi, và tôi tin thế gian này không có cô gái nào
tốt hơn, và không ai xứng đáng hơn để có một người chồng đàng hoàng.

John Daswood ngạc nhiên tột độ; nhưng bản tính anh điềm đạm, không

dễ bị khiêu khích, không bao giờ muốn xúc phạm ai, nhất là người có sự
sản khá. Vì thế, anh trả lời mà không có vẻ phiền hà gì:

- Thưa bà, tôi không hề có ý bất kính với người thân nào của bà. Tôi

biết rõ cô Lucy Steele là một phụ nữ rất xứng đáng; nhưng bà biết đấy,
trong trường hợp này không thể nào có mối lương duyên như thế. Và đi đến
hẹn ước với một người trai trẻ dưới quyền giám hộ của ông chú mình, với
con trai của một bà mẹ như bà Ferrars có sự sản rất lớn, thì tất cả có lẽ hơi
khác thường.

"Tóm lại, thưa bà Jennings, tôi không có ý chê trách tư cách của bất kỳ

người nào bà hằng yêu mến. Chúng tôi đều muốn chúc cô ấy thật nhiều
hạnh phúc; và thái độ của bà Ferrars xuyên suốt vụ việc đều giống như mọi
bà mẹ tận tâm với con cái phản ứng trong trường hợp tương tự. Tư cách

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.