LÝ TRÍ VÀ TÌNH CẢM - Trang 322

này ngay. Điều quan trọng là không để mất thời giờ với anh ấy, vì dĩ nhiên
anh ấy phải làm nhiều việc để được thụ phong.

Câu này làm cho bà Jennings hoang mang cùng cực. Nhất thời bà không

thể hiểu tại sao phải biên thư cho anh Ferrars gấp gáp như thế về chuyện
này. Nhưng một ít suy nghĩ đã sinh ra một ý tưởng hạnh phúc, và bà kêu
lên:

- Ô hô! Tôi hiểu cô. Anh Ferrars chính là người ấy. Thế thì, càng tốt cho

anh. Này, chắc hẳn rồi, anh phải được thụ phong để sẵn sàng; và tôi rất hài
lòng được thấy chuyện giữa hai người đã tiến khá xa. Nhưng, cháu gái
thân, có phải như thế là khác thường không? Liệu ông Đại tấ có nên tự
mình biên thư không? Đúng thế, ông viết thì hợp lý hơn.

Elinor không hiểu mấy phần mở đầu của bà Jennings, nghĩ không đáng

hỏi thêm, nên cô chỉ trả lời phần kết luận:

- Đại tá Brandon là một người tế nhị, nên ông muốn nhờ người khác

thông báo ý định của ông cho anh Ferrars.

- Và thế là cô bị bắt buộc phải làm. Đúng đây là kiểu tế nhị cổ lổ! Tuy

nhiên, tôi không muốn quấy rầy cô (nhìn thấy đang chuẩn bị viết). Cô biết
rõ hơn ai hết về các quan ngại của cô. Thế thì, tạm biệt. Tôi đã không nghe
chuyện gì làm tôi vui như thế kể từ khi Charlotte ở cữ.

Bà ra đi, nhưng trong phút chốc quay lại:

- Tôi vừa nghĩ đến em gái của Betty. Tôi sẽ rất vui để tìm cho cô ấy một

bà chủ tốt như thế. Tôi không thể nói liệu cô ấy chịu làm người hầu hay
không. Cô ấy là một người quản gia xuất sắc, nữ công cũng rất giỏi. Tuy
nhiên, cô có thể thong thả nghĩ về việc này.

Elinor nôn nóng được để yên một mình hơn là làm bà chủ của đề tài,

nên cô không nghe hết câu nói của bà, chỉ đáp:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.