LÝ TRÍ VÀ TÌNH CẢM - Trang 332

- Được, được; dù Đại tá Brandon là như thế nào, Edward là người rất

may mắn. Tuy nhiên, xin cô đừng đề cập chuyện này với Fanny; vì dù anh
đã báo tin cho cô ấy và cô chịu đựng rất khá, cô không muốn nghe người ta
nói nhiều về việc này.

Ở đây, Elinor phải cố gắng lắm để kiềm chế nói lên lời nhận xét rằng cô

nghĩ Fanny sẽ điềm tĩnh chịu đựng ông anh tiếp nhận của cải trong khi cô
này hoặc đứa con không thể nào bị nghèo đi.

Hạ thấp giọng để cho thấy một việc rất quan trọng, anh tiếp:

- Bà Ferrars hiện chưa biết gì về chuyện này, và anh tin tốt nhất nên giữ

kín với bà càng lâu càng tốt. Khi họ cử hành hôn lễ, anh e bà sẽ nghe tất cả.

- Nhưng tại sao phải cẩn thận như thế? Mặc dù không nên cho rằng bà

Ferrars sẽ bằng lòng tý nào khi biết con trai của bà có đủ tiền để sống, ngay
cả việc này khó xảy ra; nhưng dựa theo thái độ của bà vừa qua, tại sao lại
cho rằng bà có cảm xúc? Bà đã xong chuyện với con trai bà, đã từ hẳn anh
ấy, đã khiến những người chịu ảnh hưởng của bà cũng từ anh ấy như thế.
Chắc chắn là, sau khi làm thế, không nên nghĩ bà sẽ có cảm nghĩ buồn
thương hoặc vui mừng về chuyện của anh ấy - không thể nào bà bận tâm
đến bất kỳ chuyện gì xảy ra với anh ấy. Bà không yếu đuối đến độ vứt bỏ
sự thoải mái của một đứa con, nhưng lại kiềm chế nỗi lo lắng của một bà
mẹ!

John nói:

- À! Elinor, lý luận của em rất hay, nhưng chỉ vì em không hiểu bản chất

của con người. Khi hôn lễ vô phúc của Edward diễn ra, hãy tin là mẹ vợ
anh sẽ cảm nhận như thể bà chưa từng cảm nhận từ anh ấy; và vì thế cần
che giấu với bà càng lâu càng tốt mọi tình huống có thể thúc đẩy sự kiện
này đến nhanh hơn. Bà Ferrars không bao giờ quên Edward là con trai của
bà.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.