LÝ TRÍ VÀ TÌNH CẢM - Trang 364

dụng các con ngựa của tôi và do đó rất mệt nhọc... không có ai để tâm sự...
các cảm nghĩ đều vui tươi... khi tôi hướng về phía trước mọi thứ đều mời
gọi! Khi tôi nhìn lại Barton, hình ảnh thật êm dịu!... Ôi!... Đấy là chuyến đi
đáng nguyền rủa!"

Anh ngưng lại.

Dù thương hại anh, Elinor trở nên thiếu kiên nhẫn, chỉ muốn anh ra về.

Cô nói:

- À, thưa anh, chỉ có thế thôi phải không?

- Có thế! Không; cô đã quên những gì xảy ra ở thành phố à? Lá thư

đáng hổ thẹn ấy. Cô ấy có cho cô xem không?

- Cô, tôi đã xem mọi lá thư gửi và nhận.

- Khi tôi nhận lá thư đầu tiên của cô ấy (ngay sau khi gửi, vì tôi luôn ở

trong thành phố) điều tôi nghĩ là... theo ngôn từ thông thường thì không thể
nói được; theo ngôn từ đơn giản hơn, có lẽ quá đơn giản nên không khơi
xúc động nào... cảm xúc của tôi rất đau đớn, đau đớn lắm. Mỗi dòng, mỗi
chữ đều như - trong phép ẩn dụ nhàm chán mà người viết thân yêu nếu có
mặt ở đây sẽ cấm cản - một lưỡi dao đâm vào tim tôi. Trong từng thứ ngôn
ngữ, được biết Marianne đang ở thành phố là cái tin sét đánh. Sét đánh và
lưỡi dao! Quả là lời khiển trách cô ấy dành cho tôi!... Khiếu thưởng thức
của cô ấy, các quan niệm của cô ấy - tôi tin là có giá trị hơn chính con
người tôi, và tôi tin chắc đáng quý hơn.

Tâm tư của Elinor đã chuyển biến qua nhiều trạng thái thay đổi trong

buổi trò chuyện này và bây giờ dịu trở lại, tuy thế cô thấy có bổn phận phải
kiểm soát cảm nghĩ như thế:

- Anh Willoughby, như thế là không phải phép. Nên nhớ anh đã cưới vợ.

Chỉ kể về những điều mà lương tâm anh nghĩ tôi cần nghe.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.