LÝ TRÍ VÀ TÌNH CẢM - Trang 367

Một khoảnh khắc ngắn cho những suy tư hỗ tương. Willoughby khuấy

động trước:

- Được rồi, cho phép tôi vội vã và ra đi. Em gái cô chắc chắn khá hơn,

chắc chắn qua khỏi nguy ngập chứ?

- Chúng tôi tin chắc thế.

- Còn bà mẹ đáng thương của hai cô nữa! - luôn nuông chiều Marianne.

- Nhưng còn lá thư, anh Willoughby, lá thư của anh; anh nói gì về

chuyện này?

- Vâng, vâng, đặc biệt là chuyện này. Cô biết đấy, em gái cô viết cho tôi

lần nữa, buổi sáng hôm sau. Cô đã đọc cô ấy viết gì. Tôi đang dùng điểm
tâm với nhà Ellison, và lá thư của em cô, cùng những thư từ khác từ nhà
trọ, được mang đến cho tôi. Sophia trông thấy lá thư trước tôi; và khổ giấy,
loại giấy trang nhã, cùng với nét chữ, đã khiến cô nghi ngờ ngay. Cô ấy đã
nghe vài lời đồn đại mơ hồ về mối quan hệ của tôi với một cô gái trẻ ở
Devonshire, và những gì xảy ra trong buổi tối hôm trước đã khiến cô ấy
thắc mắc cô gái này là ai, và khiến cô ghen tuông hơn bao giờ hết. Vì thế,
giả vờ đùa cợt để làm người yêu cô được vui, cô ấy tự tay bóc phong thư,
và đọc nội dung. Hành động sỗ sàng của cô ấy được trả giá xứng đáng. Đau
khổ của cô ấy thì tôi chịu đựng được, nhưng cơn giận dữ của cô ấy - tính
hiểm độc của cô ấy - trong mọi trường hợp phải được xoa dịu.

"Và, tóm tắt, cô nghĩ văn phong của vợ tôi khi biên thư là như thế nào? -

tế nhị, ngọt ngào, thật sự có nữ tính - đúng thế không?"

- Vợ của anh! Nhưng lá thư có nét chữ của anh.

- Vâng, nhưng tôi chỉ có công làm nô lệ chép lại mấy câu chữ như thế

mà tôi cảm thấy xấu hổ biên tên mình vào. Nguyên bản là hoàn toàn của cô
ấy, những ý tưởng hạnh phúc và cách diễn tả hòa dịu là của cô ấy. Nhưng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.