LÝ TRÍ VÀ TÌNH CẢM - Trang 377

- Ý tình của ông ấy dành cho em con vượt quá những gì Willoughby đã

từng cảm nhận hoặc giả vờ, mà còn nồng nàn hơn, chân thật hơn hoặc trung
kiên hơn - bấy kỳ cái gì ta gọi. Ý tình của ông vẫn thế, ngay cả khi biết
Marianne đáng thương đang thiên về anh chàng vô lại ấy! Có thể nhìn cô
đang hạnh phúc với người khác mà không ích kỷ - không nuôi hy vọng!
Một tâm hồn cao thượng như thế! - cởi mở như thế, chân tình như thế! -
không ai có thể bị ông ấy lừa dối.

Elinor nói:

- Tư cách của Đại tá Brandon đã được biết rõ từ lâu.

Bà mẹ nói nghiêm túc:

- Mẹ biết, nếu không sau cảnh báo ấy, mẹ sẽ là người cuối cùng khích lệ

tình cảm như thế, hoặc ngay cả thấy hài lòng. Nhưng cung cách ông ấy đến
với mẹ, qua tình bằng hữu năng động và sẵn sàng như thế, là đủ để chứng
tỏ ông là một trong những người đáng quý nhất.

Elinor đáp:

- Tuy nhiên, việc làm của ông ấy không chỉ dựa trên một động thái tử tế

qua tình cảm dành cho Marianne, nếu không kể lý do nhân đạo, Bà
Jennings và nhà Middleton đã thân thiết với ông từ lâu, họ đều quý trọng
ông; và ngay cả những gì con nghe về ông ấy, dù chỉ mới gần đây, đều đáng
kể. Con đánh giá và quý trọng ông ấy rất cao, nên nếu Marianne có thể
được hạnh phúc với ông, con sẵn sàng nghĩ như mẹ rằng đây là một ân
sủng to tát nhất trần đời. Mẹ trả lời ông ấy thế nào? Mẹ có cho phép ông
nuôi hy vọng không?

- Ồ! Con yêu, mẹ không thể nói về hy vọng với ông ấy hoặc với chính

mẹ. Vào lúc ấy, Marianne có thể đang hấp hối. Nhưng ông ấy không hỏi về
hy vọng hoặc khích lệ. Đây chỉ là việc tâm sự tự nguyện, lời thổ lộ không
thể kiềm chế được đối với một người bạn dễ chịu - không phải là đối với

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.