LÝ TRÍ VÀ TÌNH CẢM - Trang 388

"Về phần Willoughby, không ích gì để nói em sẽ chóng quên hoặc em

chẳng bao giờ quên anh ấy. Em vượt qua được hồi ức về anh ấy mà không
cần có thay đổi về tình huống hoặc ý kiến. Nhưng hồi ức này có thể được
điều tiết, có thể được kiểm soát bởi tôn giáo, bởi lý trí, bởi công việc bận
rộn."

Cô ngưng lại, rồi hạ giọng tiếp:

- Giá như em chỉ cần hiểu tâm tư của anh ấy, thì mọi chuyện sẽ trở nên

dễ dàng.

Elinor đã suy nghĩ liệu có nên liều lĩnh kể cho em gái nghe về anh hay

không. Bây giờ cô nghe em gái nói thế, nhận ra rằng suy nghĩ mãi cũng
không làm được gì, nên cần phải có quyết tâm, rồi dần dà cô đi đến quyết
định.

Cô cố gắng khôn khéo, như mình hy vọng, để trình bày; chuẩn bị trước

cho tinh thần của em gái; rồi kể lại một cách giản dị và trung thực những
điểm chính yếu mà Willoughby làm cơ sở cho lời xin lỗi của anh; công
minh với ý hối lỗi của anh; và chỉ làm dịu đi những than vãn về tình cảm
của anh hiện thời. Marianne không nói một lời; cô run rẩy, đôi mắt dán
xuống đất, và đôi môi trở nên tái nhợt. Cả nghìn câu hỏi bật lên trong tim
cô, nhưng cô không dám nêu ra câu nào. Cô bắt lấy từng lời nói qua bồn
chồn khao khát; tay cô nắm chặt lấy tay chị trong vô thức, và những dòng
lệ chảy dài trên đôi má.

Lo sợ em gái bị mệt, Elinor dẫn em quay trở lại. Trên đường về, cô dễ

dàng đoán em gái đang hiếu kỳ ra sao mặc dù không hỏi câu nào, nên cô
chỉ nói về Willoughby và về cuộc đối thoại giữa mình và Willoughby. Cô
cẩn thận đi vào chi tiết trong từng lời nói và cử chỉ, những điều mà chi tiết
có thể được tiết lộ nhưng không tạo ảnh hưởng xấu. Ngay khi hai người
bước vào nhà, Marianne hôn cô chị tỏ lòng biết ơn, và chỉ nói ngắn gọn qua

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.