LÝ TRÍ VÀ TÌNH CẢM - Trang 393

- Mọi hành vi của anh ấy từ đầu đến cuối vụ việc đều dựa trên ích kỷ.

Chính ích kỷ đã khiến anh ấy lúc đầu đùa cợt với tình cảm của em; rồi sau
đấy khi anh có hẹn ước kia, đã khiến anh lần lữa thú thật với em, cuối cùng
khiến anh rời xa Barton. Trong mỗi tình huống, nguyên tắc chỉ đạo của anh
ấy đều là vui thú cho riêng anh, hoặc thoải mái cho riêng anh.

- Đúng thật. Hạnh phúc của em không bao giờ là mục tiêu của anh ấy.

Elinor tiếp:

- Giờ đây, anh ấy đang hối tiếc về những gì mình đã làm. Và tại sao anh

hối tiếc? Bởi vì anh thấy việc mình làm đã không đáp ứng điều anh mong
muốn. Anh không được hạnh phúc. Tình cảnh của anh ấy bây giờ không
phải là đáng hổ thẹn - anh không khổ sở gì do nghèo khó; chỉ có điều anh
nghĩ anh đã cưới một phụ nữ không được hiền dịu như em. Nhưng liệu từ
đây có thể suy ra rằng nếu cưới em, anh ấy sẽ được hạnh phúc hay sao?
Những khó khăn sẽ theo chiều hướng khác. Lúc đó, anh sẽ khổ sở vì cảnh
khốn cùng mà bây giờ anh thấy không là gì cả vì đã thoát ra. Anh sẽ có một
người vợ mà anh không thể phiền hà gì về tính khí, nhưng anh sẽ luôn luôn
bức xúc - luôn luôn nghèo khó. Rồi có lẽ chẳng bao lâu anh sẽ thấy là
những tiện nghi của một bất động sản rộng rãi và thu nhập cao còn quan
trọng hơn nhiều - dù đối với hạnh phúc lứa đôi - so với tính khí của người
vợ.

Marianne nói:

- Em không còn hồ nghi gì về điều này, không có gì phải tiếc nuối -

không có gì ngoại trừ thói ngông cuồng của em.

Bà Daswood nói:

- Con của mẹ, đúng ra phải nói là do tính thiếu cẩn trọng của mẹ con.

Già này phải chịu trách nhiệm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.