LÝ TRÍ VÀ TÌNH CẢM - Trang 412

Sussex lâu, và lý lẽ mà anh viện ra là như thế này: 'Mối hiểm nguy là của
mình; mình chỉ làm tổn thương chính mình chứ không làm ai bị tổn
thương'.

Elinor mỉm cười, và lắc đầu.

Edward vui mừng được biết gia đình đang trông mong Đại tá Brandon,

vì anh thật tình ước ao không những được quen biết ông thêm, mà còn có
cơ hội để cho ông biết là anh không còn bất mãn vì ông đã cho anh chức vụ
giáo sĩ ở Delaford. Anh nói:

- Hiện giờ, sau khi anh cảm ơn ông ấy một cách miễn cưỡng, ông hẳn

nghĩ anh không bao giờ tha thứ cho ông vì đã đề nghị cho anh chức vụ này.

Bây giờ anh lấy làm ngạc nhiên là mình chưa hề ghé ngang nơi ấy. Vì

trước đây anh đã không quan tâm đến chuyện này, nay anh phải tìm hiểu
qua Elinor về ngôi nhà, khu vường và đất nhà chung 1, phạm vi giáo xứ,
tình trạng đất đai, và định mức của thuế giáo hội mà Elinor đã nghe nhiều
qua Đại tá Brandon, và nghe với chú tâm đặc biệt, như thể là bà chủ của đề
tài.

Một vấn đề còn tồn đọng giữa hai người; chỉ một khó khăn cần vượt

qua. Họ đã tìm đến với nhau qua tình yêu thương lẫn nhau, với sự chấp
nhận nồng hậu nhất của những người bạn đích thực; hai người đã có sự
đồng cảm thân thiết để đem lại hạnh phúc vững chắc - và họ chỉ cần một
thứ gì đấy để dựa vào mà sống. Edward có hai nghìn bảng và Elinor một
nghìn, cộng thêm lợi tức giáo sĩ, là tất cả những gì có thể gọi là của họ; vì
bà Daswood không thể nào cho khoản gì. Hai người không yêu nhau đến
mức nghĩ rằng lợi tức ba trăm năm mươi bảng mỗi năm đủ cho họ cuộc
sống thoải mái.

Edward vẫn còn hy vọng bà mẹ đổi ý theo hướng thuận lợi cho mình, và

anh mong việc này sẽ cung ứng phần lợi tức còn thiếu. Nhưng Elinor không

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.