LÝ TRÍ VÀ TÌNH CẢM - Trang 57

- Chị Elinor, thế này có đúng mực không? Có công tâm không? Những

ý tưởng của em có hời hợt không? Nhưng em hiểu chị muốn nói gì. Em đã
qua thoải mái, quá vui vẻ, quá thẳng thắn. Em đã liều sai sót mà không
muốn màu mè! Em đã cởi mở và chân tình trong khi đáng lẽ em phải dè
dặt, vô hồn, nhạt nhẽo và dối trá. Nếu em chỉ nói về thời tiết và đường sá,
và nếu 10 phút chỉ nói một câu, thì hẳn sẽ không bị trách cứ như thế.

Bà mẹ nói:

- Con yêu, con không nên cảm thấy bị xúc phạm vì Elinor- chị con chỉ

muốn bông đùa thôi. Mẹ có thể trách mắng chị con, nếu nó muốn kiểm soát
niềm vui của con khi trò chyện với người bạn mới của chúng ta.

Marianne được xoa dịu ngay.

Về phần Willoughby, anh tỏ ra mọi cách đẻ biểu lộ niềm vui trong mối

giao tiếp của họ và cho thấy anh ước muốn mói giao tiếp càng gắn bó thêm.
Anh đến thăm viếng họ mõi ngày. Ban đầu anh lấy lý do là thăm hỏi tình
trạng sức khỏe của Marianne, nhưng anh được khích lệ qua thái độ chào
đón ngày càng lịch sự, nên sau đấy lý do trở nên không cần thiết trước khi
anh không thể viện cớ nào, vì Marianne đã lành hẳn. Cô phải giam mình
trong nhà vài ngày, nhưng chưa bao giờ bị giam mình ít tẻ nhạt hơn lần này.
Willoughby là chàng trai trẻ có nhiều tài năng, óc tưởng tượng nhạy bén,
tinh thần sôi động, cử chỉ phóng khoáng đầy tình cảm. Anh đúng là người
có mãnh lực lôi cuốn con tim của Marianne; vì qua các tố chất như thế, anh
kết hợp không chỉ nhân cách quyến rũ mà còn là nhiệt tâm tự nhiên, bây
giờ được nhiệt tâm của cô khơi dậy thêm và càng được tình cảm của cô
chấp nhận hơn là bất cứ thứ gì khác.

Mối giao hảo với anh, dần dần trở nên niềm vui tuyệt diệu nhất cho cô.

Họ cùng nhau đọc văn thơ, trò chuyện, đàn hát; anh có khiếu âm nhạc đáng
kể; anh đọc văn thơ bằng mọi cảm nhận và tâm hồn mà Edward không may
còn thiếu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.