tính phải phép khi nhận món quà như thế từ một người đàn ông mà cô biết
quá ít, hoặc ít nhất chỉ mới quen biết gần đây.
Thế là qua mức đối với cô em. Cô nói:
- Chị Elinor, chị lầm rồi khi cho là em biết rất ít về Willoughby. Đúng
thật là em chưa quen anh ấy lâu, nhưng em hiểu rõ anh ấy hơn là hiểu bất
cứ ai trên đời này, ngoại trừ chính chị và mẹ. Không phải thời gian hoặc cơ
hội quyết định mồi thân thiết: chỉ là tâm hồn thôi. Bảy năm có thể không đủ
để vài người hiểu nhau; bảy ngày quá đủ cho những người khác. Em nên bị
quở trách là càng không phải phép khi nhận một con ngựa từ ông anh, hơn
là từ Willoughby. Em biết rất ít về John, mặc dù chúng ta đã sống cùng
nhau nhiều năm; nhưng đối với Willoughby em đã có phán đoán từ lâu.
Elinor nghĩ tốt nhất không nên đả động gì thêm về việc này. Cô đã hiểu
tính khí của em gái. Càng ngăn cản chuyện tình cảm như thế chỉ càng khiến
cô em bám lấy quan điểm của mình. Nhưng Marianne dịu ngay khi chị cô
kêu gọi tình thương dành cho bà mẹ, trình bày những bất tiện mà bà mẹ
thích nuông chiều sẽ phải tự gánh vác, nếu (có thể như trong trường hợp
này) bà thuận tình với cac khoản chi tieu gia tăng. Cô em hứa không nhác
đến món quà để thử thách bà mẹ nuông chiều thiếu cẩn trọng, và sẽ từ chối
anh Willoughby khi cô gặp anh lần đầu.
Cô em giữ lời hứa; và khi Willoughby đến thăm trong ngày ấy, Elinor
nghe cô nói nho nhỏ với anh, bày tỏ tiếc rằng phải từ chối quà tặng của anh.
Cô cũng trình bày những lý do theo cách anh không thể nài ép. Tuy nhiên,
anh vẫn nồng nà tỏ lộ quan tâm, rồi thầm thì nói thêm:
- Nhưng Marianne, con ngựa vẫn là của cô, dù bây giờ cô không thể
dùng nó. Tôi sẽ nuôi nấng nó cho đến khi cô muốn nhận. Khi cô rời Barton
để ổn định nơi chốn lâu dài, con Queen Mab sẽ đón tiếp cô.