LÝ TRÍ VÀ TÌNH CẢM - Trang 93

Nhưng bất luận tình tiết trong cuộc phân ly giữa hai người có là thế nà,

Elinor không thể nghi ngờ gì là cô em bị buồn khổ. Qua niềm cảm thông
thắm thiết nhất, cô nghĩ về tính tình ủy mị của em gái: bộc lộ đau khổ dữ
dội không phải để được nhẹ nhàng, mà như thể làm tròn nghĩa vụ với anh ta
sau khi phân ly.

Khoảng nửa giờ sau bà mẹ quay lại, và dù đôi mắt bà đỏ, nét mặt của bà

không phải kém vui.

- Elinor, Willoughby thân yêu của chúng ta giờ đã đi xa khỏi Barton

nhiều dặm. Không hiểu tâm tư của anh ấy nặng nề thế nào khi phải đi?

- Mọi chuyện đều rất lạ lùng. Ra đi thình lình như thế! Dường như là

quyết định bộc phát trong giây phút. Tối hôm qua, có phải anh ấy còn ở bên
chúng ta thật hạnh phúc, thật vui vẻ, thật tình cảm? Bây giờ, chỉ sau mười
phút báo tin, ra đi mà không hứa sẽ trở lại! Có chuyện gì đấy đã xảy ra
ngoài những gì anh thú nhận với chúng ta. Anh ấy không nói, không hành
xử giống như bản chất của anh. Mẹ hẳn đã thấy sự khác biệt như con thấy.
Đây là chuyện gì? Có thể hai người cãi vã với nhau chăng? Còn lý do nào
khác khiến anh không muốn nhận lời mẹ mời quay lại?

- Elinor à, anh ấy không muốn từ chối; mẹ thấy rõ điều này. Anh ấy

không có thực quyền để nhận lời. Hãy tin đi, mẹ đã nghĩ kỹ mọi điều, mẹ
có thể lý giải rõ ràng mọi chuyện mà lúc đầu cả mẹ và con đều thấy lạ lùng.

- Thật thế sao?

- Đúng vậy. Mẹ đã tự lý giải cho mình theo cách hợp lý nhất; nhưng

con, Elinor à, con cứ hay nghi ngờ mọi chuyện - con sẽ không an tâm, mẹ
biết; nhưng con không nên khuyên mẹ đừng tin tưởng. Mẹ tin rằng bà
Smith đã nghi anh ấy có ý tình với Marianne, không chấp nhận chuyện này
(có thể vì bà đã nhắm đến người khác cho anh), nên vì lý do đó muốn đẩy
anh đi, rồi ngụy tạo ra công việc nào đó để tống khứ anh đi. Mẹ tin như thế.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.