MA ĐAO CA - Trang 377

- Chỉ một câu này cũng đủ chứng tỏ là Sanh ca không yêu thương tiểu

muội rồi, nếu là Quyên muội, chắc chắn Sanh ca không bao giờ thốt ra
những lời như vậy, số mệnh tiểu muội thật là khổ.

Đoạn hai hàng mi dài chớp một cái, hai giọt lệ to lăn dài xuống má.

Hồ Thiết Sanh nói :

- Hồng muội có huynh trưởng chăm lo bảo bọc, hai người hành đạo giang

hồ rất là an nhàn tự tại, sao thể nói là khổ chứ?

Bạch Diêu Hồng khẽ thở dài :

- Huynh muội bọn này thân thế chẳng rõ, đến nay cũng chưa biết song

thân hiện ở nơi đâu, vậy không phải khổ sao?

- Hồng muội, lẽ ra ngu huynh không nên nhắc đến chuyện khiến Hồng

muội thương tâm.

- Sanh ca, vạn nhất một ngày nào đó phát hiện ra những lời tiểu muội đã

nói với Sanh ca sai sự thật, cũng xin Sanh ca lượng thứ cho, bởi vì tiểu
muội...

Hồ Thiết Sanh chợt hiểu, nhận thấy nàng quả thật là một dạ si tình, lòng

bất giác cảm thấy vô cùng bất nhẫn.

Trong mắt Bạch Diêu Hồng tràn trề tình ý, Hồ Thiết Sanh lòng chợt xáo

động, vội ngoảnh mặt đi, không dám tiếp xúc với ánh mắt của nàng.

Bạch Diêu Hồng buông tiếng thở dài não ruột, như có vô vàn ai oán nói :

- Sanh ca, xin dìu tiểu muội về phòng được không? Tiểu muội buồn quá!

Hồ Thiết Sanh đang mong được sớm rời nàng ta, liền dìu nàng ta rời khỏi

hoa viên, nào ngờ khi đến cửa phòng Hồ Thiết Sanh, Bạch Diêu Hồng nói :

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.