MA ĐAO CA - Trang 794

- Bạch mỗ vừa từ trong Phi Hồn bảo ra, đã tận mắt chứng kiến, chả lẽ giả

được sao?

Hai nàng tái mặt :

- Lạc tiền bối đi với Tề Lỗ song tàn, chả lẽ Tề Lỗ song tàn cũng bị hãm

thân trong Phi Hồn bảo rồi sao?

Bạch Phàm cười khoái trá :

- Cho các ngươi biết! Thay vì nói là Lạc Kỳ bị giam hãm, chi bằng nói là

lão ta hoàn toàn mất hết đấu chí, tự nguyện bị bắt. Thật đáng nực cười, lão
cứ một mực cho rằng Bảo chủ là con trai lão ấy.

Hai nàng đương nhiên không biết chuyện ấy, nhưng Hồ Thiết Sanh nghe

vậy liền vỡ lẽ, thì ra sư tổ không muốn rời khỏi Phi Hồn bảo. Vậy là sư tổ
đã gặp văn sĩ trung niên, và văn sĩ trung niên ấy chắc chắn là sư phụ chàng
rồi.

Bạch Phàm lại lạnh lùng nói :

- Bạch mỗ không có thời gian nói chuyện lôi thôi với các ngươi, các

ngươi có chịu hay không?

Bạch Ngọc Quyên nước mắt rơi lã chã :

- Bạch Phàm, van ngươi hãy tích đức một chút, đứa bé có tội tình gì?

Bạch Phàm đưa cao đứa bé lên, cười hung tợn :

- Bạch mỗ chỉ quật xuống đất một cái, có lẽ không sao sống nổi nữa,

chẳng tích đức tích độ gì hết, Bạch mỗ chỉ muốn báo thù thôi.

Bạch Ngọc Quyên khóc lăn ra đất :

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.