MARTIN EDEN - Trang 183

"Mệt thế này, chắc cậu không phóng xe đạp bảy mươi dặm đi Oakland

nữa chứ?" Joe hỏi vẻ hoan hỉ khi hai người ngồi trên bục cầu thang và hút
một điếu thuốc.

"Đi chứ." Martin trả lời.

"Đi làm gì? Thăm mèo à?"

"Không, cốt chỉ để tiết kiệm hai đô la rưỡi tiền tàu, tớ muốn đổi một

vài quyển sách ở thư viện."

"Tại sao không gửi qua bưu điện, mỗi lần chỉ mất một phần tư đô la."

Martin suy nghĩ.

"Ngày mai cần phải nghỉ ngơi một chút." Joe ép. "Cậu cần phải nghỉ.

Tớ thấy tớ cũng vậy. Mệt chết người."

Joe quả có mệt như vậy thật. Một người không hề nào núng, không

bao giờ nghỉ ngơi, vật lộn từng giây từng phút suốt tuần lễ, khắc phục mọi
chậm trễ, san bằng mọi trở ngại, một nguồn năng lượng không gì chế ngự
nổi, một bộ máy bằng da bằng thịt mở hết tốc độ, một con quỷ ra sức làm
việc, bây giờ sau khi đã làm xong công việc của một tuần, anh ta ở trong
một trạng thái suy sụp. Joe bơ phờ, hốc hác. Bộ mặt đẹp trai của anh sụp đi,
mệt mỏi. Anh bập bập điếu thuốc, vẻ lờ đờ. Giọng nói của anh đều đều như
chết rồi. Tất cả ngọn lửa và lòng hăng say của anh đã tiêu tan. Chiến thắng
của anh là một chiến thắng thê thảm.

"Tuần sau lại phải lặp lại một công việc như thế," Joe buồn bã nói.

"Mà được cái gì kia chứ? Lắm lúc tớ chỉ muốn làm một thằng lang thang.
Chúng nó không phải làm việc mà vẫn sống. Trời ôi, tớ chỉ muốn có một
cốc bia, nhưng tớ chẳng có gan lê được xuống phố để uống. Thôi cậu đừng
đi nữa, cứ gửi sách qua nhà bưu điện cũng được. Nếu không, cậu thật là
một thằng rồ khốn kiếp."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.