MARTIN EDEN - Trang 186

gã đi mất, và khi đọc lại những bài thơ, gã thấy ngạc nhiên về những ý nghĩ
gã có ở trong đầu khi gã viết chúng. Những câu văn táo bạo nghe thật kỳ
cục, cách diễn đạt ví von bóng bẩy thật quái đản, tất cả đều vô nghĩa, không
thực, không thể nào có được. Gã có thể đốt ngay tập "Những bài ca về
biển" nếu như ý chí của gã đủ mạnh để mà đốt chúng đi. Có buồng máy
kia, nhưng tập thơ không xứng để cho gã mất công sức đem đi vứt vào lò.
Công sức của gã còn phải dùng để giặt những bộ quần áo của người khác.
Gã không còn một chút công sức nào để làm việc riêng tư.

Gã quyết định đến chủ nhật sẽ cố gắng tập trung tư tưởng để viết thư

trả lời Ruth. Nhưng chiều thứ bảy, công việc xong sau khi tắm, ý nghĩ
muốn quên đi tất cả choán ngợp lấy gã. "Có lẽ mình phải xuống phố xem
thằng Joe tiêu thì giờ ra sao?" Gã lại tự nói với mình như vậy, và đồng thời
gã cũng thấy mình đã tự dối mình. Nhưng gã không còn đủ nghị lực để mà
suy nghĩ về sự dối mình đó. Nếu như gã còn nghị lực chăng nữa thì gã cũng
không muốn suy nghĩ đến nó, bởi vì gã muốn quên đi. Gã đi xuống phố,
thẫn thờ, chậm chạp, nhưng khi gần tới quán rượu, vô tình gã đã rảo bước.

"Tớ nghĩ rằng cậu vẫn kiêng." Joe đón chào gã bằng câu nói đó.

Martin cũng không buồn tìm cách bào chữa nữa, gã gọi lấy Whiskey

rót đầy tràn một cốc rượu trước khi gã đưa trả lại chai rượu.

"Đừng có ngâm hết đêm đấy nhé!" Gã nói thô lỗ.

Joe đang ngả nghiêng khề khà bên chai rượu. Martin không đợi được,

ngửa cổ nốc thẳng một hơi rồi lại rót đầy cốc khác.

"Bây giờ thì tớ đợi cậu được," gã cau có, "nhưng nhanh nhanh lên"

Joe uống nhanh và cả hai cùng uống.

"Công việc khiến cậu phải như vậy hử?" Joe hỏi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.